Truyện ngắn Thạch Lam
Duyên số
Hai lần chết
Một cơn giận
Một đời người
Người bạn trẻ
Người lính cũ
Nhà mẹ Lê
Tiếng chim kêu
Tiếng sáo
Trở về
Bắt đầu
Bên kia sông
Bóng người xưa
Buổi sớm
Cái chân què
Cô áo lụa hồng
Cô hàng xén
Dưới bóng hoàng lan
Đói
Ðứa con
Ðứa con đầu lòng
Gió lạnh đầu mùa
Kẻ bại trận
Đêm sáng trăng
Nắng trong vườn
Cuốn sách bỏ quên
Hai đứa trẻ
Người đầm
Trong bóng tối buổi chiều
Những ngày mới
Tối ba mươi
Tình xưa
Sợi tóc
Người bạn cũ
Gần hết mùa hè năm… tôi không rời bỏ Hà Nội một cách đột nhiên. Buổi sớm kia, khi trở dậy trong căn phòng nhà trọ, tôi thấy ánh nắng rực rỡ xuyên qua các khe lá đến nhẩy múa trên mặt tường. Trời trong và gió mát quá, khiến tôi chợt nhớ đến cánh đồi, ruộng ở chỗ ông Ba ở mà đã lâu năm tôi chưa về thăm.
Một vài bộ quần áo với mấy quyển sách đem theo, tôi hớn hở ra ga, sung sướng được xa lánh cái náo nhiệt của thành phố, và nhất là được quên những bài học khô khan và vô ích ở nhà trường.
Tất cả tâm hồn tôi nẩy nở dưới cơn gió từ quãng không đưa lại. Trên tầu, tôi mải mê ngắm dẫy đồi núi xanh xanh ở tận chân trời; chỗ tôi sắp đến cũng có những đồi núi như thế. Ông Ba, bạn thân với cha tôi hồi trước, có một cái đồn điền rộng, trồng toàn sắn và trè. Hồi nhỏ, tôi đã nhiều lần đến chơi nhà ông, nhưng từ khi ra học Hà Nội, tôi không có dịp về nữa.
Xuống ga, một cái ga nhỏ gần tỉnh P., không có ai ra đón tôi cả. Tôi biết trước, vì khi đi tôi cũng không gửi giấy báo cho ông Ba biết. Tôi muốn đến một cách bất thình lình.
Chiếc cập cắp ở nách, tôi thong thả theo con sông Cống, chạ