Ba mươi năm là một khoảng thời gian không dài trong cuộc đời, nhưng một bài thơ có thể tồn tại mãi mãi là một vấn đề khó khăn. Đợi mưa trên đảo Sinh Tồn (1982) của Trần Đăng Khoa đã trở thành một tác phẩm vẫn còn mới mẻ và hiện đại cho đến ngày nay.
Chúng tôi ngồi trên đảo Sinh Tồn
Hình ảnh đen tối như khúc cây khô cháy
Mắt nhìn xa về một nơi
Nơi cơn mưa thăm thẳm xa khơi
Ánh chớp xanh lấp loáng phía chân trời…
Ôi, ước gì thấy mưa rơi
Mặt chúng tôi ngửa lên như đất
Những màu mây sẽ không héo quắt
Đá san hô sẽ nảy cỏ xanh lên
Đảo xa khơi sẽ hóa đất liền
Chúng tôi không cạo đầu, để tóc lên như cỏ
Rồi kháo nhau
Bữa tiệc linh đình bày toàn nước ngọt
Ôi, ước gì thấy mưa rơi
Cơn mưa lớn vẫn rập rình ngoài biển
Ánh chớp xanh vẫn lấp loáng phía chân trời…
Ôi, ước gì thấy mưa rơi
Chúng tôi sẽ trụi trần, nhảy choi choi trên mặt cát
Giãy giụa tơi bời trên mặt cát
Như con cá rô rạch nước đón mưa rào
Úp miệng vào tay, chúng tôi sẽ cùng gào
Như ếch nhái uôm uôm khắp đảo
Mưa đi! Mưa đi! Mưa cho táo bạo
Mưa như chưa bao giờ mưa, sấm sét đùng đùng
Nhưng làm sao mưa cứ ngại ngùng
Chập chờn bay phía xa khơi…
Chúng tôi ngồi ôm súng đợi mưa rơi
Lòng thắc thỏm niềm vui không nói hết
Mưa đi! Mưa đi! Mưa cho mãnh liệt
Mưa lèm nhèm, chúng tôi chẳng thích đâu
Nhưng không có mưa rào thì cứ mưa ngâu
Hay mưa bụi… mưa li ti… cũng được
Mặt chúng tôi ngửa lên hứng nước
Một giọt nhỏ thôi, cát cũng dịu đi nhiều
Ôi hòn đảo Sinh Tồn, hòn đảo thân yêu
Dẫu chẳng có mưa, chúng tôi vẫn sinh tồn trên mặt đảo
Đảo vẫn sinh tồn trên đại dương đầy gió bão
Chúng tôi như hòn đá ngàn năm, trong đập nhịp tim người
Như đá vững bền, như đá tốt tươi…
Mưa vẫn dăng màn lộng lẫy phía xa khơi
Mưa yểu điệu như một nàng công chúa
Dù mưa chẳng bao giờ đến nữa
Thì xin cứ hiện lên thăm thẳm cuối chân trời
Để bao giờ cánh lính chúng tôi
Cũng có một niềm vui đón đợi…
Bài thơ của Trần Đăng Khoa đã lấy cảm hứng từ cuộc sống khắc nghiệt và sự kiên cường của người lính biển trên đảo Sinh Tồn. Trần Đăng Khoa, người lính biển và nhà văn, đã chia sẻ rằng không có hình ảnh nào lãng mạn như hình ảnh người lính trước sóng gió. Nhưng cũng không có hình ảnh nào dữ dội như sự hi sinh của người lính trên biển.
Đảo Sinh Tồn, một hòn đảo nhỏ trong quần đảo Trường Sa, trở thành biểu tượng cho sự khát khao chờ đợi cơn mưa của người lính trên biển. Họ sống giữa những khó khăn và thiếu nước ngọt, nhưng vẫn luôn nuôi hy vọng trong tâm hồn. Dù mưa không bao giờ đến, nhưng tâm trạng chờ đợi cơn mưa vẫn luôn đong đầy trong lòng người lính.
Bài thơ tập trung vào niềm hy vọng mong chờ cơn mưa qua những hành động cụ thể của người lính. Họ trông chờ mưa rơi để cát trở nên mềm mại hơn, và để đảo Sinh Tồn trở thành đất liền. Dù cuối cùng mưa không đến, nhưng niềm tin và hy vọng vẫn luôn sống mãi trong tâm hồn của người lính.
Bài thơ “Đợi mưa trên đảo Sinh Tồn” của Trần Đăng Khoa là một tác phẩm mang đậm chất lính biển. Nó gợi lên những cảm xúc và tình cảm sâu sắc của người lính đang chờ đợi và hy vọng. Cảm nhận của nhà thơ đã cho ta thấy cuộc sống thực tế và tinh thần kiên trung của những người lính biển, những người luôn chiến đấu và hy sinh vì Tổ quốc yêu dấu.