Bài thơ “Từ ấy” của tác giả Nguyễn Tuân đã thay đổi cuộc đời của rất nhiều người và trở thành một biểu tượng văn hóa đặc biệt. Bài thơ mô tả một cảnh tượng đặc biệt và xúc động: một người tù cổ đeo gông, chân vướng xiềng, đang viết chữ trên mảnh ván lụa trắng.
Câu 1: Bài thơ “Từ ấy” và tác giả Nguyễn Tuân
Đoạn trích trên là một phần trong bài “Chữ người tử tù” của Nguyễn Tuân, một tác giả có tầm ảnh hưởng lớn trong văn học Việt Nam. Đoạn trích mô tả một tình cảnh cảm động và đầy lòng nhân ái trong một nhà tù.
Câu 2: Yếu tố tương phản trong cảnh tượng
Cảnh tượng trong đoạn trích chứa nhiều yếu tố tương phản. Đầu tiên, là sự tương phản giữa sự cô đơn và sự nhân ái. Người tù bị giam cầm trong vòng xoáy của tình trạng áp bức, nhưng người quản ngục vẫn có lòng nhân ái và động viên an ủi. Thứ hai, là sự tương phản giữa tình yêu và sự khắc nghiệt. Dù bị giam giữ, người tù vẫn âm thầm viết chữ trên mảnh ván lụa trắng, biểu tượng cho tình yêu và hoài bão. Thứ ba, là sự tương phản giữa cái đẹp và cái xấu. Mảnh ván lụa tinh căng trắng tinh khiết đồng thời tượng trưng cho cái đẹp của cuộc sống, trong khi nhà tù và sự đau khổ đại diện cho cái xấu.
Câu 3: Ý nghĩa nghệ thuật và ý nghĩa của cái Đẹp
Nguyễn Tuân đã thể hiện sự nhìn nhận rõ ràng về nghệ thuật và công việc của người thơ thông qua lời khuyên của nhân vật Huấn Cao đối với quản ngục. Huấn Cao khuyên quản ngục rời khỏi nghề và quay trở về với cuộc sống ở nhà quê. Điều này cho thấy quan niệm của Nguyễn Tuân về tinh thần nghệ thuật là không thay đổi, bất kể hoàn cảnh xung quanh. Ý nghĩa của cái Đẹp trong cuộc sống con người cũng được khẳng định qua cử chỉ, thái độ và lời nói của quản ngục với Huấn Cao. Dù trong một môi trường khắc nghiệt và áp bức, quản ngục vẫn cảm nhận được cái Đẹp và thể hiện sự kính trọng và biết ơn đối với nghệ thuật.