Trong chương 11 này, Ninh Lẫm đang đứng trước bồn rửa mặt, tay cầm chặt cái chén rửa mặt và chợt ngừng lại. Anh nhìn chằm chằm vào tay trái của mình và bỗng bật cười. Tiếng cười vang lên chua chát trong không gian trống trải, cơ thể anh run lên vì cười, nhưng đáy mắt anh đỏ ngầu đến đáng sợ.
Ninh Lẫm đã mất một tay trong khi cầm súng và tay còn lại run rẩy không cầm nổi đồ vật, ngay cả việc ôm lấy người khác cũng trở nên xa vời. Nỗi chua xót trong lòng anh khó diễn tả thành lời.
Sau đó, chuyện chuyển sang cuộc trò chuyện của Ninh Lẫm với em gái Khuông Ngữ Điềm. Ninh Lẫm đề nghị Khuông Ngữ Điềm gọi anh là “anh trai” để giúp cô giả chữ ký của phụ huynh trong bài thi. Khuông Ngữ Điềm đồng ý và sau đó cả hai cùng cười vui vẻ.
Sau cuộc trò chuyện đó, Ninh Lẫm ngồi xuống phía đối diện Diêu Khởi Đông và Giang Dụ, nhưng chỗ trống đối diện đã không còn. Diêu Khởi Đông đặt câu hỏi về người đàn ông ngồi đối diện với Khuông Ngữ Điềm, nhưng Ninh Lẫm chỉ trả lời rằng tất cả đã kết thúc.
Trên đường về nhà, Từ Cẩn Sơ đưa Khuông Ngữ Điềm về nhà bằng chiếc xe ô tô mới của mình. Trên đường, Khuông Ngữ Điềm cảm thấy trống rỗng và đau đớn, và để làm dịu đi sự lúng túng, Từ Cẩn Sơ bật nhạc. Cả hai ngồi im lặng, không nói gì.
Khi Khuông Ngữ Điềm đến nhà, Từ Cẩn Sơ nói với cô rằng họ đã đến nhà và chào tạm biệt. Từ Cẩn Sơ nhìn theo bóng lưng của Khuông Ngữ Điềm, nhưng cô không quay đầu lại.
Trên đường trở về nhà, Khuông Ngữ Điềm cảm thấy trống rỗng. Khi còn nhỏ, cô thường đi theo Ninh Lẫm và anh trai khác, tạo nên một thế giới nhỏ cho nhau. Nhưng giờ đây, Khuông Ngữ Điềm cảm thấy mất mát khi không còn ai bên cạnh.
Trong khi đó, Ninh Lẫm đã quyết định buông tay, nhưng giờ đây không có ai ở bên cạnh cô. Anh đã muốn quay lại, nhưng Khuông Ngữ Điềm lại nói rằng người đó không chết và quay trở về.
Cuối cùng, Ninh Lẫm nhìn theo bóng lưng của Khuông Ngữ Điềm mất dần vào đêm. Trên đường trở về nhà, cảm giác trống rỗng và đau đớn càng trở nên lớn hơn đối với Khuông Ngữ Điềm.