Nguyễn Ngọc Tư – một người viết tối tại của Việt Nam, sinh ra và lớn lên ở xã Tân Duyệt, huyện Đầm Dơi, tỉnh Cà Mau. Với lòng đam mê viết lưu truyền, chị viết như một cụm từ để giải tỏa và thảo nghiệm, chị luôn muốn viết về những điều gần gũi nhất của cuộc sống. Giọng văn của chị mang nội dung của miền Nam, đậm đà và sâu sắc về các cuộc sống đau khổ, những hoàn cảnh đen tối. Bằng những từ ngữ của miền quê sông nước, các tác phẩm của chị thấm đẫm tình của làng, của đất, của mọi con người nơi đây, những người đầu đơn vẫn tìm thấy những điều bất hạnh trong cuộc sống.
Nguyễn Ngọc Tư không chỉ viết truyện ngắn, tiểu thuyết và thơ mà còn từng viết nhiều truyện ngắn dành cho trẻ em. “Trở gió” là một tùy bút được kể từ ngôi thứ nhất, chúng ta có thể nhìn thấy từ góc nhìn trực tiếp của tác giả. Người kể là chính tác giả, những nhân vật trong cuộc sống của chị. Trong tùy bút này, chị mong đợi gió chướng, bởi khi cồn nhỏ, gió chướng đánh báo một năm sẽ có những bộ quần áo mới, gió chướng là mùa của những quả trái ngọt ngào. Khi trở thành người lớn, gió chướng mang đến những thay đổi lớn và những trải nghiệm trong cuộc sống.
Theo tác giả, mùa gió chướng là mùa thu hoạch, lúa cũng vừa chúc vào đời, hi vọng lả lướt theo mùi lúa. Mùi rơm thơm bay ngang đồng, nỗi buồn của má tan biến thành tiếng, tan mau như sương. Đây là mùa đáng đợi, vì mùa gió chướng cũng là mùa thu hoạch. Gió thổi sạch bụi đường sau một mùa đầm đìa đi qua nông trại. Liếp mía được đặt từ tháng hai, tháng bà, rực gió mới rực già, nước ngọt và tỉnh, nặm trái mía trong tay, nghe những tiếng đủi. Vú sữa đã chén quả cây lúc lỉu, căng bóng, màu vàng lan từ đít trái xanh, trái tim trở nên tức tối, nửa đêm, dơi cắn trối ngoài hạt. Và còn dưa hấu nữa, ui chao…
Viết với sự tưởng tượng phong phú và bộc lộ cảm xúc thật, Nguyễn Ngọc Tư là một tên tuổi vươn xa trong văn học. Những tác phẩm của chị đều mang đậm dấu ấn của miền Nam và tin tưởng rằng thịnh vượng tốt đẹp sẽ đến cùng với mùa gió chướng.