Chiến tranh đã qua rất lâu rồi, nhưng chúng ta có thể khó hiểu được khó khăn và gian khổ mà những người lính đã trải qua để bảo vệ đất nước. Nhưng chỉ cần một cuộc gặp gỡ, một cuộc trò chuyện tình cờ, tôi đã hiểu được rất nhiều điều và cảm nhận được những ngày đánh bom đáng sợ…
Một Cuộc Hành Trình Khởi Đầu
Những bánh xe của chuyến tàu Bắc Nam bắt đầu lăn đều từ nhà ga. Tôi trên con tàu này cảm thấy buồn lạ thường, bởi đây là lần đầu tiên tôi đi xa khỏi nhà, và đi một mình. Trên chuyến tàu đông người lạ lẫm, tôi cảm thấy lẻ loi, cô đơn, và nhớ nhà, nhớ ba mẹ mình da diết.
Bên cạnh tôi là một người đàn ông, tôi gọi ông ta là “bác”. Ông ta là một cựu chiến binh, với mái tóc bạc phơ, làn da đồi mồi và vóc dáng khỏe mạnh. Nhìn những chiếc huân chương trên ngực, tôi đoán ông ta từng là một người lính lái xe. Tôi liền hỏi ông: “Bác từng đi lính phải không?” Ông ta cười và trả lời: “Đúng vậy cháu ạ! Bác từng là một người lính, lái những chiếc xe đặc biệt, những chiếc xe không có kính.”
Những Kỷ Niệm Trên Những Chiếc Xe Trường Sơn
Ông bắt đầu kể về những ngày trên con đường Trường Sơn, những ngày gian khổ khi Mỹ tấn công ác liệt. Ông lái xe tải, vận chuyển súng, đạn, lương thực và dược phẩm đến chiến trường miền Nam. Con đường đó thật khốc liệt, không có bề mặt như bây giờ, lại đi qua rừng rậm, tối om, nguy hiểm vô cùng. Nhưng ông đã trải qua nhiều, nghe nhiều, và đã quen dần với những âm thanh khủng khiếp đó.
Có những đêm lái xe qua rừng, chim thú cứ bay vào khoang lái, rất nguy hiểm, nhưng cũng rất thú vị. Hay gió thổi, bụi bặm, mưa, lá rơi, nhưng tất cả đều trở nên bình thường đối với ông. Ông dừng lại và uống nước, rồi chia sẻ với tôi rằng ông từ nhỏ đã thích những trò đánh trận, múa kiếm và bắn súng. Nhưng ông chưa bao giờ nghe tới bom đạn hay những khó khăn mà các lính Trường Sơn phải trải qua, dù là trực tiếp chiến đấu hay chỉ lái xe dũng cảm như ông. Tôi hứng thú hỏi ông rằng liệu ông có nhớ nhà nhiều không. Ông trả lời: “Có chứ cháu, nhớ nhiều lắm, nhiều khi nhớ tới mất ăn mất ngủ. Lo lắng không biết mẹ mình giờ này làm gì, bom thả có mau chân mà chạy xuống hầm hay không?”
Sự Đoàn Kết Và Hy Vọng Trên Chiến Trường
Lời kể của ông còn dài, nhưng chỉ với những điều ông đã chia sẻ, tôi đã cảm nhận được tình đồng đội giữa các lính Trường Sơn. Dù mới gặp nhau nhưng họ quý nhau và chia sẻ với nhau. Chúng tôi có nhiều điểm chung: yêu nước, căm thù kẻ thù và những khát khao, niềm hy vọng của tuổi trẻ. Nhờ những điểm đó mà chúng tôi hiểu và quý nhau nhiều hơn. Chúng tôi truyền nhau niềm tin, dũng cảm để chiến đấu, để trở về với gia đình và thực hiện những ước mơ của mình.
Cuộc trò chuyện của ông đã cho tôi cảm nhận về những người lính, về những gì họ đã trải qua và về niềm tin, lòng lạc quan yêu đời của họ. Bánh tàu vẫn lăn, nhưng không còn gợi trong tôi cảm giác buồn nữa. Nó chỉ nhẹ nhàng nhói lên niềm vui khó tả, niềm vui được sống trong một thế giới hoà bình, và hạnh phúc với những gì chúng ta có và đang tận hưởng…
Gặp gỡ và trò chuyện với những người lính lái xe Trường Sơn là may mắn của tôi. Đó là nguồn động lực và sức mạnh để tôi hoàn thành những ước mơ của mình. Đó là luồng sinh khí tràn đầy trong tôi, khiến tôi trở nên dũng cảm và có niềm tin hơn vào cuộc sống này. Và tôi hiểu rằng, là người con của mảnh đất Việt, trong tôi chảy máu Việt. Bảo vệ, phát triển và xây dựng đất nước là nhiệm vụ tất yếu của tôi, cũng như của hàng vạn người trẻ khác…