Mùa xuân đã đến, thời gian này ai cũng phấn khởi và yêu thương. Tháng Giêng là tháng đầu của mùa xuân, khiến người ta càng trầm mến, điều này không còn là chuyện lạ. Ai cấm được trái tim trẻ trung yêu quê hương, bướm yêu hoa, trăng yêu gió? Ai cấm được những tình yêu đẹp như cô gái ngây thơ nhớ chồng? Yêu thương mùa xuân đã đến.
Tôi yêu những cánh đồng xanh mướt và những ngọn núi tím thẳm. Tôi yêu đôi mắt ai giống như ánh trăng mới lóe sáng. Tôi cũng có những ước mơ và mộng tưởng lớn, nhưng điều tuyệt vời nhất trong mùa xuân không phải là những điều đó.
Mùa xuân của tôi – mùa xuân Bắc Việt, mùa xuân của Hà Nội – là mùa xuân mưa nhẹ rì rào, gió mát lành. Đêm xuân, tiếng chim nhạn vang lên trong bầu trời tối màu, tiếng trống chèo vọng từ những làng quê xa xôi, tiếng ca hát của cô gái xinh đẹp như trong những bài thơ mộng…
Người thích cảnh quan, khi trời đất u ám như vậy, chỉ cần mặc áo ấm, cầm một ống điếu, ra khỏi nhà và trải nghiệm cảm giác thuần khiết của thiên nhiên, không cần uống rượu hay say mê một thứ gì đó – có lẽ là sự sống!
Mùa xuân thần thánh đó làm cho người ta trở nên cuồng nhiệt. Không thể ngồi yên. Sự sống bùng nổ trong cơ thể con người, như máu trong tĩnh mạch của hươu, như mầm của cây cỏ, không thể bị kìm nén mãi, phải nảy mầm thành những chiếc lá nhỏ xinh và chào đón tình yêu tuyệt vời đứng bên cạnh.
Khi mùa xuân trở lại, trái tim con người cũng trẻ hơn và đập mạnh hơn trong những ngày đông lạnh giá. Đường phố không còn lầy lội mà trở thành những tia nắng ấm. Cảm giác tê buốt trong lòng cũng tan biến.
Giống như những con vật trốn rét trong những ngày lạnh trở lại sau khi trời ấm áp, người ta cũng sống và khao khát tình yêu thực sự. Ra ngoài đường, thấy ai cũng muốn yêu thương, và khi về nhà, ta cũng thấy yêu thương đầy đủ.
Mùa xuân còn có những nén hương thơm thoảng qua, những đèn nến và không khí gia đình ấm cúng. Trước bàn thờ, lòng ta tràn đầy cảm xúc, dẫu miệng không nói ra nhưng trong lòng thì cảm nhận như có bao nhiêu hoa nở, bướm bay và hội họp vui vẻ.
Mùa xuân ơi, mùa xuân đáng yêu của Hà Nội và Bắc Việt. Tuy nhiên, tôi yêu mùa xuân nhất là vào khoảng sau ngày rằm tháng giêng. Tết đã qua nhưng chưa hết, những cây đào đã héo vàng nhưng vẫn còn nhụy hoa, cỏ không xanh như cuối đông, đầu giêng, nhưng lại mang một hương thơm đặc biệt.
Vào khoảng thời gian đó, trời đã không còn băng giá và mưa xuân thay thế mưa phùn, không làm cho bầu trời như màu pha lê mờ. Buổi sáng, nhìn ra cửa sổ, ta thấy những vệt màu xanh tươi xuất hiện trên bầu trời, một cảm giác vui tươi như chưa từng có. Trên những cánh hoa lý, có vài con ong siêng năng tìm kiếm mật hoa. Chỉ cần là tám chín giờ sáng, trên bầu trời trong lành, những tia sáng hồng rung động như những cánh ve mới nở.
Đó là lúc thịt mỡ dưa hành đã hết, mọi người bắt đầu trở lại những bữa cơm giản dị như cà om với thịt thăn, một chút lá tía tô thái nhỏ hay bát canh trứng cua vắt chanh ăn mát. Màn đèn thiêu ở đầu bàn thờ cũng đã được hạ xuống từ ngày “hoá vàng” và những trò vui ngày Tết cũng tạm thời kết thúc để để lại không gian yên ả và bình yên trong cuộc sống hàng ngày.
Tôi yêu mùa xuân ơi, mùa xuân của Hà Nội thương mến, của Bắc Việt yêu dấu. Mùa xuân đã đến, hãy yêu thương và trân trọng những khoảnh khắc tuyệt vời này.