Trong sáng hôm sau khi Thẩm Mặc mơ màng rời giường, cậu đã phát hiện ra một điều rất thú vị về em trai của mình. Tuy cảm thấy thẹn thùng vì đã bộc lộ vẻ yếu đuối của mình, nhưng cậu không thể giấu được sự ngạc nhiên và hạnh phúc trong lòng.
Mục lục
Sự Quan Tâm Của Anh Trên Mỗi Hành Trình
Sau một đêm mất ngủ, cậu thức dậy và bước vào nhà tắm. Khi nhìn thấy đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều của mình trong gương, cậu nhận ra rằng dường như anh trai đã nhìn thấy mọi thứ. Anh không chỉ nhìn thấy sự yếu đuối của cậu, mà còn an ủi và giúp đỡ. Mặc dù thấy mất mặt, nhưng Thẩm Mặc đã cố gắng tiếp tục những công việc hàng ngày của mình.
Sợ Hãi Và Hy Vọng
Tuy nhiên, cậu bắt đầu lo lắng khi hai bàn tay của mình không còn hoạt động như bình thường. Cậu không thể điều khiển được chúng và không thể cầm nắm được vật dụng. Thẩm Mặc lo sợ rằng mình có thể trở thành một người tàn tật. Bước ra khỏi phòng, cậu gặp Thẩm Kỳ đang nấu bữa sáng trong bếp. Sự ngạc nhiên của cậu khi thấy anh trai cũng biết nấu ăn đã dần biến thành một sự cảm kích. Thẩm Mặc không thể kìm nén sự lo lắng của mình và chia sẻ với Thẩm Kỳ: “Em không thể điều khiển được tay nữa, liệu em có bị tàn tật không?”
Thẩm Kỳ đã gọi ngay cho một bác sĩ tư nhân. Bác sĩ tới nhanh chóng và khác hẳn với bác sĩ ngày hôm trước. Thẩm Mặc nhận ra rằng đó có thể là bạn của Thẩm Kỳ. Bật mí nhỏ đó chưa từng xảy ra trước đây trong gia đình Thẩm. Trước đây, dù cậu bị bệnh, cậu cũng tự mình đi mua thuốc, hoặc gọi một người mua giúp. Nhưng lần này là khác, cậu đã nhận được sự chăm sóc đặc biệt mà cậu chưa từng trải qua trước đó.
Một Người Anh Chăm Sóc
Bác sĩ Lý, người trẻ trung và có cùng sở thích với Thẩm Kỳ, đã nhanh chóng chẩn đoán tình trạng của Thẩm Mặc. Ông ta nói đó chỉ là triệu chứng bình thường khi bị bỏng nước sôi và chỉ cần chờ một tuần là mọi thứ sẽ tự khỏi. Câu nói này đã làm cậu cảm thấy yên tâm và biết ơn. Cậu nhận ra rằng, những bàn tay này quan trọng như thế nào đối với cuộc sống hàng ngày của mình. Hiện tại, cuộc sống của cậu phụ thuộc hoàn toàn vào anh trai. Anh giúp cậu ăn cơm, đồng thời giúp cậu với những việc khác.
Thẩm Mặc ban đầu từ chối, nhưng khi thấy tâm trạng nghiêm túc của Thẩm Kỳ, cậu không thể không đồng ý. Thật là đáng xấu hổ khi cậu nhìn thấy anh trai đang giúp cậu thay quần áo. Rõ ràng một ngày trước đó, cậu và anh trai vẫn lạ lẫm với nhau, không thể nói một câu nào. Nhưng giờ đây, anh trai đang giúp cậu thay quần áo. Cậu cảm thấy rất xấu hổ và mồ hôi đổ dày trên đầu.
Một Tấm Lòng Caring
Sau khi đến công ty, Thẩm Mặc ngồi trong văn phòng của Thẩm Kỳ cả ngày. Mọi người đều nhìn chằm chằm và thảo luận về cậu. Thẩm Kỳ cho cậu ăn trưa và chăm sóc cậu. Thẩm Mặc cảm thấy rằng mình làm phiền cho anh, nhưng anh ta dường như thích việc giúp đỡ cậu.
Thẩm Kỳ là một doanh nhân thành đạt, luôn phải gánh vác trách nhiệm quản lý công ty và đưa tập đoàn công nghệ của mình vươn lên. Nhưng Thẩm Mặc không thể không để ý sự thay đổi trong cách ứng xử của anh.
Nỗi Buồn Của Thẩm Mặc
Sau bữa trưa, Thẩm Mặc cảm thấy đau bụng nhưng không đươc chắc chắn chuyện đó. Thay vào đó, cậu nói rằng mình chỉ cảm thấy buồn đi tiểu. Lời nói của cậu làm Thẩm Kỳ cười mỉa mai. Vì không thể đụng chạm vào những vấn đề nhạy cảm, Thẩm Mặc chỉ có thể cúi đầu và trố mắt đỏ.
Thẩm Mặc tiếp tục tỏ ra thận trọng và nói: “Những việc như thế này, tay anh sẽ bẩn”. Thẩm Mặc hiểu rằng bàn tay anh trai chỉ dành cho những công việc quan trọng, như kí tên trên hợp đồng trị giá hàng trăm tỷ. Thẩm Mặc không thể yêu cầu anh giúp cậu các công việc như vậy.
Một Lời Hứa
Cậu tự tin rằng mình sẽ tìm cách tự giải quyết khó khăn này. Cậu quyết định rút lui vài bước, cầm lấy cơ hội trong nhà vệ sinh. Thẩm Mặc cố gắng mở cửa để thoát ra. Khi cậu mở cửa, anh trai lại đứng ở phía sau. Thẩm Mặc hoảng sợ, không biết có nên mở cửa hay không. Nhưng cậu không thể chịu đựng được sự bức bối trong quần áo của mình, nên cuối cùng đã mở cửa.
Thẩm Kỳ tiến vào và hai người ngay lập tức trở nên cứng đờ và chật chội. Thẩm Mặc tựa vào ngực của anh trai, cảm nhận thấy cơ bắp của anh và hơi thở chậm rãi truyền vào tai. Cậu muốn biến mất khỏi đây ngay lập tức. Nhưng Thẩm Kỳ liên tục nói: “Thẩm Mặc à, anh không ngại giúp em, nhưng em phải nói với anh thì anh mới có thể giúp được em”.
Cậu như một con mèo con ngây thơ, không biết rằng đó là một cái bẫy đang chờ cậu nhảy vào. Cậu nói: “Anh, anh có thể giúp em được không? Em thực sự rất khó chịu rồi”. Thẩm Mặc nói điều này với sự ngượng ngùng và đỏ mặt. Một tiếng trầm khàn vang lên: “Được”.
Thẩm Mặc che kín mặt bằng tay và cảm thấy xấu hổ. Sau khi rời khỏi nhà hàng, cậu vẫn còn lơ mơ. Cậu đã nhận ra rằng, anh trai chỉ cần giúp cậu cởi quần ra, không nhất thiết phải đứng ở đó chờ. Làm sao cậu có thể ngu ngốc như vậy? Cảm giác hối hận tràn ngập trong lòng cậu.
Người đàn ông bên cạnh thoáng cười trong lòng và trong buổi họp chiều hôm đó, mọi người trong công ty đều thấy sự khác biệt trong tâm trạng của ông chủ.