Cao Bá Quát, người được biết đến như một nhà văn tài ba của thời kỳ XIX, đã từng trải qua những khó khăn với chữ viết của mình. Dù có khả năng văn chương hay, nhưng chữ viết của Cao Bá Quát lại rất xấu, điều này khiến ông gặp nhiều trở ngại trong học tập.
Một ngày nọ, có một bà cụ hàng xóm nhờ Cao Bá Quát viết lá đơn để kêu oan. Ông đã đồng ý vui vẻ, nhưng lá đơn viết bằng chữ xấu quá, khiến quan không thể đọc được. Kết quả là ông Bá Quát cùng bà cụ đã bị đuổi ra khỏi công đường. Sự việc ấy đã để lại trong ông một nỗi ân hận sâu sắc. Ông nhận ra rằng dù văn hay đến đâu, nếu chữ viết xấu thì không có ý nghĩa gì cả.
Với sự quyết tâm và kiên nhẫn, Cao Bá Quát đã bắt đầu luyện tập viết chữ một cách tỉ mỉ và công phu. Ông thường luôn cầm que vạch lên cột nhà để luyện cách viết nét “sổ thẳng” cho cứng cáp vào buổi sáng. Và mỗi buổi tối, ông viết xong mười trang vở mới đi ngủ. Đồng thời, ông cũng mượn những cuốn sách chữ viết đẹp làm mẫu để tập viết nhiều kiểu chữ khác nhau.
Với sự kiên nhẫn và cống hiến của mình, Cao Bá Quát đã không ngừng rèn luyện chữ viết suốt nhiều năm. Kết quả là chữ viết của ông đã tiến bộ đáng kể và trở nên ngày càng đẹp hơn. Cao Bá Quát trở thành một văn nhân được ngưỡng mộ và tôn trọng khắp nơi.
Bài học từ câu chuyện của Cao Bá Quát là sự quyết tâm và nghị lực vượt qua khó khăn. Ngay cả những người tài giỏi cũng phải cố gắng rèn luyện chữ viết để tạo nên thành công và đạt được điều mình mong muốn. Chúng ta hãy học tập và noi theo tấm gương của Cao Bá Quát để trở thành những người có “văn hay chữ tốt” và xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn.