Một câu chuyện đầy biến động và đau thương đã vừa kết thúc. Trần phu nhân, người phụ nữ trong câu chuyện, đã trải qua bao ngạc nhiên và đau khổ. Cô nghĩ rằng Cố Diệp Hy, con dâu của mình, đang mang thai, nhưng không ngờ cả hai mẹ con lại bị chia cắt bởi một bi kịch đau lòng. Cô con trai mà cô yêu quý, Trần Hạo Hiên, liệu có phải là người tàn nhẫn đã khiến đứa con chết đi?
Trần phu nhân vô cùng bất lực và mất hết sức lực. Cô không thể chấp nhận rằng Trần Hạo Hiên, cậu con trai của mình, đã tước đi dòng máu của gia đình Trần bằng cách hủy diệt đứa cháu vô tội. Cô không thể tin rằng từ lúc nào con trai mình đã biến thành một người vô lương tâm.
Quản gia đã đến để an ủi cô, đồng thời đề xuất quay trở về nhà. Ông nói sẽ thông báo cho ông Trần biết để ông có thể quan tâm. Cô không nên quá lo lắng. Lời khuyên của quản gia đã làm dịu đi một chút nỗi lo của cô. Cố Diệp Hy vẫn còn sự sống và còn cơ hội để hồi phục. Nếu giữ được tình trạng này, có thể sẽ có sự thay đổi tốt đẹp. Tránh xa Trần Hạo Hiên trong một thời gian là cách tốt nhất để cô dâu của cô phục hồi sức khỏe.
Cô được quản gia dẫn đứng lên và nhìn về hướng cánh cửa, rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Trong phòng phẫu thuật, một người đàn ông mặc bộ vest màu đen đang nắm chặt lấy tay cô, như muốn truyền đi sức ấm, như muốn cô biết rằng anh đã trở về.
“Cố Diệp Hy, em thật ngốc nghếch. Hãy tỉnh dậy, anh đã trở về. Anh hứa sẽ không để em chịu tổn thương nữa.”
Anh ngồi bên giường, càng ngày càng thể hiện sự tha thiết hơn. Kể từ khi Cố Diệp Hy kết hôn trong gia đình Trần, cô đã trở thành người vợ chính thức của người khác, và anh đã phải rời nước đi xa. Một phần là vì anh không muốn Cố Diệp Hy thay đổi quyết định kết hôn, một phần là vì muốn tránh Trần Hạo Hiên. Anh đã sống một cuộc sống ẩn dật.
Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt người đàn ông ấy, nhẹ nhàng tràn vào lòng bàn tay lạnh của cô, biến nó trở nên ngọt ngào và ấm áp. Có lẽ dưới sự đánh thức này, anh đã khiến Cố Diệp Hy có thêm niềm tin và quay trở lại.
Những phút giây trôi qua mà anh không ngừng nhìn vào chiếc đồng hồ đo nhịp tim, nhưng chỉ số trên đó chạy rất chậm, như con người trước mặt anh đã chết đi.
“Cố Diệp Hy, anh đây rồi! Xin lỗi em, anh là anh trai vô dụng. Cố Diệp Hy, em đã hứa với anh rằng khi anh trở về, em sẽ chơi dương cầm cho anh nghe. Bản nhạc ấy anh vẫn chưa viết hoàn chỉnh, em có thể giúp anh hoàn thành câu chuyện tình yêu đó không? Chỉ có em… chỉ có em mới có thể đánh thức cảm xúc trong anh…”
Nước mắt đã tràn đầy trên lòng bàn tay, trong lúc mê đắm, Cố Diệp Hy cảm nhận được điều đó. Trong nỗi đau đớn, Cố Diệp Hy phải vượt qua nỗi sợ hãi của mình, phải tự chọn con đường đi.
Vài phút… Mười phút… Hai mươi phút trôi qua, mỗi khoảnh khắc làm anh không ngừng nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ đo nhịp tim, nhưng chỉ số trên đó chạy chậm, như con người trước mặt anh đã chết đi.
“Cố Diệp Hy, anh đã trở về đây! Nếu không, anh là người anh không đáng trách. Cố Diệp Hy, bạn đã hứa với anh rằng khi anh trở về, bạn sẽ chơi dương cầm cho anh nghe. Đoạn nhạc mà anh chưa viết xong, bạn có thể tiếp tục viết câu chuyện tình yêu trong đó cùng anh được không? Chỉ có bạn… chỉ có bạn mới có thể đánh thức cảm xúc trong anh…”
Anh đã đưa điện thoại ra và gọi cho ai đó. Trong phòng, anh đi lại và quan sát tình hình bên ngoài bây giờ có ổn không. Trời đã sáng từ lâu, cảnh vật bên dưới đường đang trở lại nhộn nhịp như mọi khi.
Sau một vài phút, hai người mặc đồ đen xuất hiện trước cửa phòng. Ngay khi họ đến, anh ra hiệu cho họ vào phòng. Anh quay sang Cố Diệp Hy và vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của cô, nói:
“Cố Diệp Hy, anh sẽ đưa em đi.”
Chương 4: Trở Về
Cố Đình Doanh ôm lấy em gái nhỏ của mình trong tay, đồng thời trong lòng không ngừng lo lắng. Anh đã sống ở nước ngoài gần hai năm và mọi thông tin liên lạc đã bị cắt đứt với mọi người trong nước. Anh không muốn Cố Diệp Hy phải suy nghĩ về mình. Nếu Trần Hạo Hiên biết anh đã trở về và can thiệp để giải thoát cho cô, chắc chắn anh sẽ không tha cho anh.
Anh thở một hơi sâu và nhìn ra ngoài thấy mọi người vẫn đang đợi. Anh gật đầu rồi vội vã đưa cô ra khỏi phòng.
Xe đã được chuẩn bị sẵn và ngay khi ra khỏi bệnh viện, Cố Đình Doanh và Cố Diệp Hy đã biến mất. Trời đã sáng rồi, không có ai để ý nên hành động diễn ra rất nhanh chóng.
“Cố tổng, bây giờ chúng ta đưa cô ấy đến đâu?”
Diệp Dương, tài xế, ngồi trên ghế lái xe và bằng lòng hỏi. Thái độ của Cố Đình Doanh lúc này trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Anh ngồi trong xe và để Cố Diệp Hy nằm gọn trong lòng, hai tay luôn chạm nhẹ vào trán và vuốt nhẹ tóc đen của cô. Diệp Dương đứng im trong giây lát, anh từng chứng kiến Cố Đình Doanh mệt mỏi đến mức phải ngủ quên trên xe, mơ màng gọi tên ai đó, thậm chí cả khi có cô gái trong tay anh cũng không thể… Vì trong danh nghĩa, họ vẫn là anh em. Mối quan hệ rắc rối này không thể hiểu được, anh không phải là người trong cuộc, không nên quá quan tâm.
“Đến biệt thự ven rừng đi.”
Cố Đình Doanh nói với giọng lên. Anh nhìn quanh cảnh vật xung quanh. Mọi thứ vẫn như cũ, tình cảm anh dành cho nơi này vẫn không hề phai mờ, người vẫn còn đó, anh không nên thất vọng.
Diệp Dương hiếm khi thấy anh vui vẻ, nụ cười vừa mới chớm nở trên môi cũng không thể che giấu được những cảm xúc. Diệp Dương nhớ lại những lúc Cố Đình Doanh mệt mỏi đến mức phải ngủ quên trên xe, mơ màng gọi tên ai đó, cho dù có cô gái trong tay anh cũng không thể… Vì trong danh nghĩa, họ vẫn là anh em. Mối quan hệ rắc rối này không thể hiểu, anh không phải là người trong cuộc, không nên quá quan tâm.
“Đến biệt thự ven rừng đi.”
Cố Đình Doanh nói với giọng lên. Anh nhìn quang cảnh xung quanh. Mọi thứ vẫn như cũ, tình cảm anh dành cho nơi này vẫn không hề phai nhạt, người vẫn còn, anh không nên thất vọng.
Diệp Dương nhìn anh rồi chỉ biết lắc đầu, nhưng dù sao cũng không nên để Cố Diệp Hy quay trở về. Anh biết rằng đó là một điềm báo xấu cho cô. Ở bên Trần Hạo Hiên, cô chỉ còn đau thương và mất mát. Tốt hơn hết là để cô đi xa hơn, thậm chí là rời khỏi nơi này, đó là điềm tốt cho cô.
Thấy Diệp Dương không một chút quan tâm, Cố Đình Doanh đứng lên khó khăn, cầm một mảnh thủy tinh còn sót lại trên bàn và đưa nó lên trước mặt Diệp Dương.
“Lòng trung thành của cậu nên đặt ở chỗ tôi. Suốt bao nhiêu năm làm việc, tôi chưa bao giờ thấy cậu lơ là đến mức này, thậm chí muốn chống đối tôi. Được… Tôi cho cậu thời hạn một tuần, nếu không tìm được Cố Diệp Hy trở về, thì…”
Anh chọc mảnh thủy tinh vào xấp giấy dày, cố ý nhắc nhở Diệp Dương. Khi là người của anh, không nên phản đối anh, đó không phải là một kết thúc tốt đẹp cho cậu.
Lưu Quảng cười trừ, anh không hiểu vì sao Cố Đình Doanh ghét Cố Diệp Hy nhưng lại muốn cô ở bên cạnh mình. Đó là một hình phạt gì vậy? Tinh thần và thể xác? Có gì mà Cố Diệp Hy chưa trải qua?
Lưu Quảng bước ra khỏi phòng, để lại cho anh không gian yên bình. Bây giờ cả sức thuyết phục của anh cũng là vô ích. Con người kiên cường như Cố Đình Doanh, muốn quay trở lại con đường hoàn lương cũng rất khó.
Nếu Cố Đình Doanh đã trở về, chỉ có thể là anh ta mới đưa Cố Diệp Hy ra đi. Nếu không, thì ai?
Trần Hạo Hiên, dù có phải lật đổ cả nơi này, anh cũng phải tìm ra Cố Diệp Hy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục. Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé!