Có lúc ông Tư hay đùa cợt với bạn bè rằng: “Đời người đàn ông có hai lần sung sướng: Lần cưới vợ, và lần vợ chết”. Nhưng giờ đây, sau khi vợ ông qua đời, ông mới nhận ra sự vô cùng thiếu vị tha và tình cảm trong câu nói đó. Có lẽ người nào nghĩ ra câu đó chưa từng trải qua đau thương khi mất vợ. Ông hối hận và tự trách mình.
Sau khi vợ mất, ông như lạc lõng và mất tinh thần. Nhiều lần trên đường về nhà, ông lạc đường, lái xe mà không biết. Trước đây, ông luôn tức giận khi bà nhắc nhở ông, nhưng giờ đây, ông lại mong nghe tiếng la mắng của bà, nhưng không có. Ông thở dài và cảm thấy đau lòng. Không thể tin được, vợ ông không còn trên thế giới này nữa. Bà nằm ở ngoài nghĩa địa, nơi lạnh lẽo và u tối. Không còn ai kiểm soát ông hay chỉ bảo ông từng động tác của mình.
Mở cửa, bước vào nhà, ông nói to như lúc bà còn sống: “Em ơi! Anh đi làm về.” Trước đây, nếu không có tiếng trả lời, ông sẽ chạy lên tìm vợ. Nhưng bây giờ, ông đi thẳng đến bàn thờ, thắp ba cây nhang và lạy. Ông suy nghĩ, người ta chỉ lạy vợ khi vợ đã chết rồi, tại sao không ai lạy vợ khi vợ còn sống? Dù có gây ra tội lỗi, cũng không ai lạy vợ bao giờ.
Ông nhìn tấm hình màu của bà, ảnh có nụ cười tươi tắn, đôi môi uốn cong, đôi mắt sáng tinh anh. Ông nhận thấy rằng bà vẫn rất đẹp, nét đẹp dịu dàng. Nhưng ông đã không biết, và chưa từng lần nào nhìn kỹ nhan sắc của vợ. Sống bên nhau lâu ngày, thấy nhau nhưng quên nhìn. Như nhiều người chồng không biết vợ mình xấu mà không chịu nhìn kỹ. Nhiều vợ đi làm môi, làm lông mày xong, ông chồng cũng không nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt vợ.
Ông Tư nằm trên ghế bành, ôm mặt khóc sướt mướt như đứa trẻ lạc mất mẹ. Tiếng khóc buồn vang lên trong căn phòng vắng. Ông ước sao chuyện thật hôm nay là một giấc mơ dữ, để khi ông thức dậy, thấy vẫn có bà bên cạnh. Có thể ông sẽ bị vợ mắng chỉ trích điều gì đó như thường ngày, nhưng thà có phiền hà của vợ, còn hơn là nằm đây một mình.
Ông đã khóc như vậy mỗi ngày trở về nhà. Bước vào căn nhà trống vắng, không còn bóng dáng người vợ yêu thương. Lòng ông đau nhói và trống rỗng. Nỗi đau cũng tan theo giọt nước mắt, rồi ông đi vào một giấc ngủ buồn ngắn. Khi thức dậy, ông nhìn quanh, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn. Đồ đạc của bà trước khi qua đời vẫn y nguyên. Ông không muốn thay đổi gì cả. Ông cảm thấy hơi thể tay của bà vẫn còn đọng lại trên mỗi vật dụng.
Mỗi bữa ăn, không còn ai thúc giục, không còn ai hò hét để ông ngồi vào bàn. Bây giờ, ông có thể thả hồn và không còn quan tâm đến bữa cơm. Có khi ông chỉ bắt đầu ăn khi đã trì hoãn đến chín mười giờ, và chỉ ăn qua loa. Thường ông cũng để thêm chén dĩa đũa muỗng đầy đủ cho bà. Rồi ông nhẹ nhàng mời vợ ăn, tưởng như bà còn ngồi đối diện, nghe ông nói. Hôm nay bà không phê bình, không mắng trách khi ông làm rơi cơm. Với cách đó, ông tự đánh lừa lòng mình, để có thể nuốt trôi những thức ăn, mặc dù buồn chán không còn cảm giác ngon miệng.
Nhiều khi ông thức giấc giữa đêm, ôm vợ, ôm vào khoảng trống, ông tỉnh giật mình và đau đớn. Khi nhớ bà không còn ở bên cạnh, nước mắt của ông chảy ra ướt cả gối. Có khi ông nằm úp mặt khóc, khóc cho đã, cho trái tim mủn ra, và thân thể rã rời. Chiếc giường trở thành trống vắng và rộng lớn. Ông vẫn nằm phía riêng, để bên kia còn trống dành cho bà. Ông ôm và hôn cái gối, mùi hương của bà còn phảng phất gợi lên những kỷ niệm hạnh phúc bên nhau. Khi không thể ngủ, ông bật đèn và đọc sách. Bây giờ ông không còn sợ ai cằn nhằn, không bị ngăn cấm đọc sách giữa đêm khuya. Trước đây, nhiều lần ông nhớ đọc mấy trang sách trước khi đi ngủ, nhưng vợ cứ cằn nhằn mãi, làm ông mất đi địa vị này. Bây giờ ông nhận ra rằng vì quan tâm đến ông, không muốn ông buồn ngủ và mệt mỏi, bà mới ngăn cản, nói là chói mắt không ngủ được.
Ông hận, vợ chồng hay cãi vã những chuyện vô ích, không liên quan đến bất kì ai, nhưng lại mất đi niềm vui và sự hòa hợp của gia đình. Có khi chỉ vì tranh luận ch