Đôi mắt bạn sẽ bật mí câu chuyện đầy màu sắc ngay đầu đoạn văn này. Ông đò Lai Châu, người anh em thân thiết của tôi, đã dành cả thập kỷ dọc theo sông Đà chở người và chờ đợi niềm vui mỗi khi cắm thuyền. Với đôi tay cứng nhắc như cái sào, ông ôm chặt cái cuống lái tưởng tượng, lúc nào cũng khép hạnh phúc trong sự thân thuộc với dòng sông. Tiếng nói của ông phủ sóng như tiếng nước chảy vi vu trước mặt ghềnh sông. Miệng ông luôn ướt át, như hướng về dấu mốc xa xăm nào đó trong màn sương mù. Hành trình ông bắt đầu từ ngã tư sông trong lòng tỉnh, đi dọc sông, chở chè mạn và chè cối từ Mường Lay về Hòa Bình, thỉnh thoảng, ông còn chở hàng tận bến Nứa Hà Nội. Ông nói: “Nếu chạy thuyền trên sông mà không gặp thác, tay chân sẽ buồn ngủ dễ dàng. Vì thế, ông chỉ muốn dừng thuyền ở Chợ Bờ – đó là biên giới cuối cùng của dòng sông Đà…”
Từ một thợ đò thành anh hùng sông Đà
Ông đã trải qua hơn trăm hành trình qua sông Đà. Đôi tay ông đã điều khiển chiếc thuyền sâu xuống chục lần để vượt qua những dòng nước dữ dội, những con thác đầy hiểm nguy. Kỹ năng nhớ của ông đã được rèn luyện cao độ, như lấy mắt mà ghi nhớ từng chi tiết như thể ông đóng đanh vào tất cả những luồng nước, những con thác hiểm trở của sông Đà. Ông thuộc lòng từng câu chuyện về những anh hùng lái đò, như một truyền nhân của những chiến công huyền thoại. Với ông, mọi dấu chấm, dấu phẩy và dấu chấm than trên sông thể hiện sự anh hùng đầy hào hoa…
Biên giới thủy phận: Một chốn cuối cùng của ông đò
Vì sao ông Lai Châu chỉ muốn dừng thuyền tại chợ Bờ, nơi biên giới thủy phận cuối cùng của dòng sông Đà? Đó là bằng chứng rõ ràng cho sự kỳ lạ của ông đò. Ông tìm thấy niềm an ủi, sự yên bình tuyệt đối trong chỗ đó. Chợ Bờ mang lại cho ông cảm giác gần gũi với biên giới, nơi kết thúc hành trình của sông Đà. Ông đò Lai Châu đã trở thành người mang trong mình tấm lòng mênh mông như sông, không chờ đợi gì nữa, chỉ muốn tận hưởng sự bình yên sau chuyến hải trình dài…
Tình cảm sâu đậm dành cho ông đò
Tác giả gửi gắm tình cảm của mình với ông đò quá đỗi rõ ràng. Đoạn văn mãn thiên thuộc lòng từ dấu chấm, dấu phẩy đến dấu chấm than, chấm xuống dòng. Những chi tiết tinh tế về cử chỉ của ông, giọng nói và ước mơ xa xăm của ông đã khiến tác giả lưu luyến và đắm chìm trong tình yêu sông Đà. Qua đoạn văn này, chúng ta có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm và tôn kính mà tác giả dành cho người lái đò sông Đà.
Hãy cùng nhìn lại hành trình đầy thăng trầm của ông đò Lai Châu trên dòng sông Đà và cảm nhận những giọt nước kỳ diệu mà ông đóng góp vào cuộc sống của chúng ta.