Duyên số, Hai lần chết, Một cơn giận, Một đời người, Người bạn trẻ, Người lính cũ, Nhà mẹ Lê, Tiếng chim kêu, Tiếng sáo, Trở về, Bắt đầu, Bên kia sông, Bóng người xưa, Buổi sớm, Cái chân què, Cô áo lụa hồng, Cô hàng xén, Dưới bóng hoàng lan, Đói, Đứa con, Đứa con đầu lòng, Gió lạnh đầu mùa, Kẻ bại trận, Đêm sáng trăng, Nắng trong vườn, Cuốn sách bỏ quên, Hai đứa trẻ, Người đầm, Trong bóng tối buổi chiều, Những ngày mới, Tối ba mươi, Tình xưa, Sợi tóc, Người bạn cũ.
Anh Thành nhỏm dậy, nghiêng mình chống khuỷu tay xuống giường rồi bắt đầu kể cho bạn nghe câu chuyện một cách cuốn hút:
“Tôi có một người anh họ rất giàu và rất ngốc. Tên anh ta là Bản, anh ta thường xem tôi là một người sành sỏi, biết nhiều về cuộc sống và đặc biệt là biết cách chơi bời. Vì vậy, mỗi khi có việc gì, anh ta luôn hỏi ý kiến tôi trước.”
Một hôm, Bản mời tôi đi mua một chiếc đồng hồ. Chúng tôi đến hiệu Chabot, nơi bán đồng hồ chất lượng, nhưng giá cả rất cao. Tôi chọn cho Bản một chiếc đồng hồ hiệu Movado. Nhưng vì anh ta thích tiết kiệm, nên anh ta đã từ chối mua.
Sau đó, chúng tôi đến một hiệu khác và Bản mua một chiếc đồng hồ không quá đắt tiền. Tôi không quan tâm vì tôi chỉ muốn giúp Bản có một chiếc đồng hồ tốt.
Khi thanh toán, tôi nhìn thấy Bản có rất nhiều tiền trong ví. Tôi tự hỏi tại sao anh ta lại mang nhiều tiền như vậy và để trong ví. Tuy nhiên, tôi không quan tâm nhiều vì đây là chuyện của Bản.
Sau đó, chúng tôi đi ăn và đi chơi thêm một lát. Tôi không cảm thấy vui vẻ vì tôi không thích chơi với một người giàu có như Bản, nhưng tôi không muốn bỏ anh ta nửa chừng. Tôi quyết định ở chơi đến nửa đêm rồi mới về.
Tuy nhiên, trong lòng tôi có một sự bất ổn. Tôi tưởng tượng nếu tôi lấy đi số tiền trong ví của Bản, thì anh ta sẽ không dám nói gì và không ai ngờ rằng tôi là kẻ lấy cắp. Nhưng cuối cùng, tôi quyết định không làm điều đó.
Về đến nhà, tôi thấy mình không thể tin rằng mình đã suy nghĩ về việc lấy cắp. Tôi tự hỏi tại sao mình không trở thành một người xấu. Nhưng thực tế là, nếu tôi đã là một người xấu, điều đó cũng không khiến tôi ngạc nhiên hơn. Và nếu tôi đã là người tốt, tôi cũng không có gì để tự hào. Tôi nhớ rằng lúc đó, tôi không có suy nghĩ nào về danh dự hay đúng sai, chỉ có một sự hấp dẫn nào đó, có thể là sự hấp dẫn bị cám dỗ, nhưng cũng có thể là sự hấp dẫn đã tránh được sự cám dỗ. Tôi không biết sự hấp dẫn đó đến từ đâu. Có lẽ chỉ là một lời nói hay một cử chỉ nào đó đã tạo ra ranh giới giữa việc lấy cắp và không lấy cắp. Chỉ cần một sợi tóc nhỏ, một chút gì đó đã chia cắt hai phía… Tôi có tiếc không lấy hay không? Tôi không biết chắc. Nhưng có lẽ ý tốt đã giữ tôi lại. Tôi cảm thấy một cái thú khoái kỳ dị trong tâm hồn, có lẽ là cái thú khoái đã đè nén được sự cám dỗ. Và cũng có một mối tiếc ngấm ngầm, tôi không muốn thừa nhận và cố ý không nghĩ đến, khiến cho cái thú khoái trong tâm hồn tôi trở nên rờn rợn và sâu sắc hơn.
Cảm xúc của anh Thành nhen nhóm trong tâm hồn, anh thở dài một hơi sau khi kể xong câu chuyện. Mắt anh nhìn mờ mịt theo làn khói đi.
Sách Hay Online – Truyện ngắn Thạch Lam tiếp tục.