Trong trích đoạn “Trao duyên” trong tác phẩm kiệt xuất Truyện Kiều, Nguyễn Du đã vẽ lên một cảnh tình yêu đau thương, đầy xót xa. Đặc biệt, 8 câu thơ cuối cùng đã thể hiện một cách tinh tế bi kịch của tâm hồn Thúy Kiều khi trao duyên cho Thúy Vân. Hãy cùng tìm hiểu sâu hơn về những câu thơ này.
Mục lục
Sự đau khổ trong tâm hồn Thúy Kiều
Trong những câu thơ cuối cùng, Thúy Kiều nói về sự đổ vỡ tình yêu và tâm trạng tan nát của mình. “Bây giờ trâm gãy gương tan, Kể làm sao xiết muôn vàn ái ân!” Thúy Kiều sử dụng hình ảnh trâm gãy và gương tan để tạo lên hình ảnh biểu tượng cho sự tan vỡ của tình yêu và tâm trạng đau khổ của mình. Những ngày hạnh phúc bên Kim Trọng đã trở thành ký ức, và giờ đây cảm giác đau đớn không thể nói thành lời.
Lời nhận tội và sự tuyệt vọng của Kiều
Thúy Kiều đáng thương và tội nghiệp khi lạy tình quân “Trăm nghìn gửi lạy tình quân, Tơ duyên ngắn ngủi có ngần ấy thôi!” Lời nhận tội của Kiều thể hiện sự tuyệt vọng và tiếc nuối. Sau tất cả những kỷ niệm tình yêu và lời thề nguyền, mối tình đầy ngọt ngào và tròn đầy ân ái của họ chỉ là những kỉ niệm ngắn ngủi. Kiều không thể làm gì hơn ngoài việc tỏ tội và lấy lại sự hy sinh và cao quý của mình.
Số phận không công và cay đắng của Kiều
Thúy Kiều oán trách số phận không công, bạc bẽo của mình, “Phận sao phận bạc như vôi! Đã đành nước chảy hoa trôi lỡ làng.” Từ “phận bạc như vôi” thể hiện sự bi kịch và tàn tệ của số phận. Mọi kỷ niệm và hy vọng đẹp đẽ đã tan nát trong phút chốc. Kiều than thở cho số phận éo le, bạc bẽo của mình không thể giữ nổi hạnh phúc. Cuộc sống như “nước chảy hoa trôi” đã trôi qua và không thể trở lại như xưa. Kiều chấp nhận thân nát để đền bù người yêu trung thành.
Tiếng kêu đau đớn của Thúy Kiều
Trong đỉnh điểm của nỗi đau riêng, Thúy Kiều lại nhớ đến Kim Trọng. “Ơi Kim Lang! Hỡi Kim Lang, thôi thôi thiếp đã phụ chàng từ đây.” Nhịp thơ 3/3, 2/4/2 của câu thơ vừa da diết vừa nghẹn ngào như tiếng kêu không thành tiếng. Hai lần nhắc đến Kim Trọng cho thấy sự tức tưởi, nghẹn ngào và đau đớn của Kiều. Thúy Kiều vô cùng đau đớn và tuyệt vọng, không thể nghĩ điều gì khác ngoài việc kêu gọi tên người yêu trong nỗi đau đớn tột cùng.
Kết luận
Thông qua việc sử dụng các biện pháp nghệ thuật như hình ảnh tượng trưng, so sánh, liệt kê và đối lập, Nguyễn Du đã thành công trong việc khắc họa tâm lí và tình cảm đau khổ, cay đắng, xót xa và tuyệt vọng trong cuộc trao duyên của Thúy Kiều. Cuộc sống đầy bi kịch và nội tâm đầy rối bời của nhân vật đã được tái hiện nhờ tài năng của tác giả. Đoạn “Trao duyên” vẫn là một trong những đoạn thơ bi kịch nhất của Truyện Kiều và vẫn giữ nguyên giá trị dù đã trải qua thời gian rất dài.