Bạn có thể tìm thấy sự tỉnh thức của tâm trí thông qua những câu chuyện Phật Giáo. Dưới đây là một số câu chuyện tuyệt vời:
Tách Trà
Một giáo sư của một trường đại học danh tiếng đã đến gặp một Thiền sư vì nghe nói về trí tuệ và phẩm hạnh cao quý của ngài. Người giáo sư tự hào giới thiệu về danh hiệu và bằng cấp mà ông đã đạt được sau nhiều năm học tập và lao động. Ông cũng cho biết ông muốn tìm hiểu về tri thức của Thiền.
Thiền sư không trả lời trực tiếp, mà mời giáo sư ngồi xuống và rót trà. Ngài đã rót một chén trà cho giáo sư và tiếp tục rót khi chén đầy. Khi chén trà tràn ra ngoài không thể chứa nữa, giáo sư nói: “Chén đã đầy rồi, không thể chứa thêm nữa!”. Lúc đó, Thiền sư mới đặt chén trà xuống và nói: “Cũng giống như chén trà này, ông mang đầy những ý kiến và quan điểm của mình. Làm sao tôi có thể giúp ông hiểu về Thiền nếu ông không tự làm cạn chén của mình?”
Câu chuyện này dạy chúng ta rằng, với tâm trí đầy những quan điểm, chúng ta không thể học hỏi và tiếp thu những kiến thức mới, những triết lý cao đẹp trong đời. Việc từ bỏ thái độ kiêu ngạo và cống hiến khiêm nhường sẽ giúp chúng ta phát triển tâm hồn.
Món Quà
Một ngày kia, khi Phật đang giảng dạy tư tưởng của mình cho những đệ tử dưới một cây to, một tu sĩ đến và xúc phạm Ngài, có ý định tấn công Ngài. Nhưng với trí tuệ sâu sắc, Phật đã trả lời sự giận dữ bằng sự im lặng hoàn toàn. Khi người đàn ông hỏi tại sao Ngài không phản ứng, Phật trả lời: “Nếu ta tặng ông một món quà, ông không nhận thì món quà đó thuộc về ai?”. Người đàn ông trả lời: “Thuộc về tôi”. Phật gật đầu và giải thích: “Cũng giống như vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi”.
Bài học ở đây là, mặc dù có những người quyết định lãng phí thời gian và năng lượng của chúng ta bằng những lời lẽ xúc phạm, chúng ta có quyền quyết định liệu chúng ta có nên tiếp nhận hoặc không. Chấp nhận món quà hay trả lại cho người tặng, tùy thuộc vào sự chấp nhận của chúng ta. Nếu bạn chấp nhận, bạn cầm lấy món quà, nếu không, người đã xúc phạm bạn chỉ là một người đáng thương với cách hành xử tiêu cực của họ.
Qua Sông
Một hòa thượng già dẫn theo một tiểu hòa thượng đi thỉnh kinh. Trên đường đi, họ gặp một con sông nước chảy xiết. Bên bờ sông, có một phụ nữ trẻ đẹp, đang lo lắng vì cây cầu gần nhất bắc qua sông đã bị gãy. Cô muốn sang sông nhưng không dám lội xuống dòng nước xiết. Mà không do dự, hòa thượng đã cõng cô qua sông và đặt cô sang bờ. Sau đó, hai hòa thượng tiếp tục đi trên đường. Nhưng tiểu hòa thượng không thể ngừng suy nghĩ. Anh biết rằng không được phép đụng chạm phụ nữ, nên anh khó chịu vì cho rằng thầy đã vi phạm quy tắc.
Trong lúc thầy trôi đi, tiểu hòa thượng không thể kìm nén nữa và hỏi: “Thầy, thầy vừa vi phạm giới quy luật, sao thầy có thể cõng một phụ nữ qua sông?”. Khi hòa thượng nghe được lý do khiến tiểu hòa thượng tức giận, thầy cười và trả lời: “Tôi đã đặt cô ấy xuống từ lâu rồi, sao con lại cõng cô ấy suốt một đoạn đường dài như vậy?”.
Câu trả lời của hòa thượng giúp chúng ta hiểu rằng đôi khi chúng ta mang theo gánh nặng quá khứ với những cảm xúc tức giận, lỗi lầm và oán trách. Bằng cách chấp nhận rằng những cảm xúc mạnh đó không hoàn toàn thuộc về cuộc sống hiện tại và học cách buông bỏ, chúng ta có thể giảm bớt áp lực cho bản thân và những người xung quanh.
Tìm Kim
Vào một buổi chiều muộn, trong một ngõ nhỏ, mọi người trông thấy một bà cụ già gầy yếu. Bà dường như đánh mất cái gì đó và đang tìm kiếm. “Tôi đang tìm cây kim”, bà cụ nói. Tất cả mọi người bắt đầu tìm kiếm cùng bà. Sau một thời gian tìm kiếm mà không thấy, sự kiên nhẫn dần mất đi và mọi người hỏi bà cụ: “Đường dài, kim nhỏ, bà đã mất kim ở đâu chính xác?”. “Ở trong nhà tôi”, bà cụ trả lời.
Nghe điều đó, có người tức giận lên và nói: “Bà đã nhầm! Nếu bà đã đánh mất kim trong nhà, tại sao lại đi tìm ngoài đây?”. Bà già trả lời một cách thẳng thắn: “Bởi vì bên ngoài có ánh nắng, còn trong nhà thì không có”.
Câu chuyện này nhắc chúng ta rằng nhiều khi chúng ta tìm kiếm giá trị bên ngoài trong khi thực tế nó lại nằm bên trong chính ta. Tại sao chúng ta tìm kiếm hạnh phúc bên ngoài mình? Có phải vì chúng ta đã đánh mất nó trong chính bản thân mình?
Tha Thứ
Trong số anh em họ của Phật, Đề Bà Đạt Đa luôn ghen tị và muốn hại Phật. Một hôm, khi Đức Thích Ca đang đứng bên sườn núi, Đề Bà Đạt Đa đã trèo lên đỉnh và đẩy một tảng đá lớn đến gần chỗ Phật đang đứng. May mắn thay, tảng đá bị chặn lại bởi các mô đá khác. Tuy nhiên, lực đẩy mạnh khiến tảng đá vỡ ra và một mảnh nhỏ văng vào chân trái của Phật, gây ra vết thương và chảy máu.
Sau đó, Đề Bà Đạt Đa mắc bệnh lâm trọng trong nhiều năm, chỉ ở một chỗ, không thể di chuyển, không ai đến thăm. Trong những lúc ốm đau, ông đã suy ngẫm về mất mát, thành công, và xem lại những hành động của mình. Ông cảm thấy hối hận và muốn được gặp Phật trước khi qua đời. Lúc đó, ông đã yếu đuối, chỉ có thể nhìn thấy Phật với ánh mắt mong thương xót và cầu xin được tha thứ. Cuối cùng, ông cố gắng nói được một câu: “Đệ tử qui y Phật”. Phật đặt tay lên trán ông để an ủi và chấp nhận sự cúi đầu và lời xin lỗi của ông.
Không ai có phẩm hạnh cao quý và lòng từ ái như Đức Phật. Ngay cả khi bị hãm hại, Ngài vẫn thương xót và tha thứ. Còn chúng ta, thường xuyên sử dụng cái nhìn và hiểu lầm của mình, gây ra nhiều đau khổ cho chính mình. Giảm bớt oán trách và thêm lòng tha thứ là cách thực hành theo lời dạy của Phật để đạt được hạnh phúc.
Hy vọng những câu chuyện Phật Giáo trên đã giúp bạn hiểu rõ hơn, loại bỏ phiền não và áp dụng những bài học sâu sắc vào cuộc sống để trở thành một người thông thái hơn.
(Theo Exploring your mind)
(Dịch bởi một người bạn tâm huyết)