Mục lục
- 1. Bài viết liên quan:
- 2. Truyện ngắn là “cách cưa lấy một khúc đời sống” (Tô Hoài).
- 3. Thể loại truyện ngắn là mặt cắt của cây cổ thụ, tường thuật cuộc đời như những đường vân trên cái khoanh gỗ tròn tròn (Nguyễn Minh Châu).
- 4. Hãy cảnh giác với việc đặt câu và chữ, vì chúng có thể tạo nên sự nhạy cảm và đậm chất nghệ thuật.
- 5. Truyện ngắn diễn tả một sự kiện theo trình tự câu chuyện hoặc tâm tình (Maugham).
- 6. Truyện ngắn đặc biệt vì nó làm cho cái không bình thường trở nên bình thường và cái bình thường trở nên không bình thường (Pauxtopki).
- 7. Văn xuôi cũng cần có nhịp điệu riêng, như cách thơ có những vần luật chặt chẽ (Pauxtopki).
- 8. Truyện ngắn không chỉ dựa vào tư tưởng và tính cách của nhân vật, mà còn cần sự tỉ mỉ trong giọng điệu và cách tạo ra những cảm xúc sôi nổi, không ngừng nảy sinh (Varonin).
- 9. Lắng nghe nỗi buồn của thiên nhiên và con người, trước tiên là lắng nghe nỗi buồn của chúng ta (Nguyễn Minh Châu).
- 10. Một tác phẩm nghệ thuật chỉ sống mãi nếu nó gợi ra những câu hỏi hoặc trả lời những câu hỏi đó.
- 11. Nghệ thuật không nên lừa dối, mà chỉ nên là tiếng đau khổ của cuộc sống (Pauxtopki).
- 12. Hãy sống trước khi viết, hòa mình vào cuộc sống vĩ đại của con người.
- 13. Không có câu chuyện cổ tích nào đẹp hơn câu chuyện mà chính cuộc sống viết ra.
- 14. Cuộc đời là nguồn cảm hứng và đích đến của văn học.
- 15. Văn học phản ánh hiện thực, nhưng không chỉ là việc chụp ảnh sao chép hiện thực, mà là việc tạo ra một thế giới hấp dẫn, thể hiện ý nghĩa sâu sắc và bản chất của cuộc sống xã hội con người (Varonin).
- 16. Sự hấp dẫn của văn học lớn đến từ cách nhìn nhận mới và cảm nhận mới về cuộc sống.
- 17. Sự độc đáo của tác phẩm văn học đến từ giọng điệu riêng của tác giả, không thể tìm thấy ở bất kỳ ai khác.
- 18. Mỗi tác phẩm nghệ thuật cần là một phát minh về hình thức và khám phá mới về nội dung.
- 19. Ngôn từ trong tác phẩm văn học khác so với lời nói thông thường vì nó mang lại một tập hợp ý tưởng, tình cảm và giải thích (L. Tolstoi).
- 20. Phong cách là điểm đặc biệt của tác giả, nơi anh ta thể hiện những cái không phải của chính mình và tất cả những điểm chung với người khác (Pauxtopki).
- 21. Văn là con người của nó, văn thâm hậu khiến con người trầm và tỉnh, văn ôn nhu khiến con người khiêm và hòa, văn cao khiết là sự đạm và giản, văn hùng hồn khiến con người cương và nhanh, văn chuyên sâu khiến con người thuần túy và đứng đắn.
- 22. Sự kết hợp giữa lao động sáng tạo và nước mắt cùng mồ hôi tạo nên nhân tài.
- 23. Nhà văn lớn biết về đời sống xã hội và cảm nhận sâu sắc những khó khăn trong cuộc sống, đồng thời rung động tận đáy tâm hồn với những lo lắng cuộc sống và ước ao của con người. Đó là cái hơi thở, cái sức sống của những tác phẩm vĩ đại.
- 24. Văn chương là cuộc sống và văn chương sẽ không tồn tại nếu không có cuộc sống.
- 25. Nghệ thuật luôn phát triển trong sự ràng buộc tự nhiên với đời sống xã hội. Những giá trị nghệ thuật chân chính luôn nảy sinh từ thực tế cuộc sống.
- 26. Phong cách là cái còn lại sau khi ta đã loại bỏ những điều không phải của chính mình và những điều chung với người khác.
- 27. Văn chương là ngôn ngữ tạo ra cảm xúc và văn chương không phải là chỉ vấn đề cảm xúc.
- 28. Nghệ sĩ là người biết khai thác ấn tượng cá nhân và biến chúng trở thành những khái niệm chung và tạo ra hình thức riêng cho những ý tưởng đó (M.Gorky).
- 29. Mỗi tác phẩm nghệ thuật là một phương tiện để khai thác hình thức và khám phá nội dung mới.
- 30. Văn chương không chỉ viết bằng ngòi bút, mà còn được vẽ bằng từ ngữ. Tác giả xây dựng một bức tranh có sức thuyết phục, đầy cảm xúc và hình tượng sinh động, để đọc giả cảm nhận những điều mà tác giả muốn truyền đạt (M. Gorki).
Truyện ngắn luôn mang lại những cảm xúc và tri thức đặc biệt cho độc giả. Dưới đây là 30 nhận định tuyệt vời về thể loại này, sẵn sàng để bạn trích dẫn vào bài viết của mình.
Bài viết liên quan:
Truyện ngắn là “cách cưa lấy một khúc đời sống” (Tô Hoài).
Thể loại truyện ngắn là mặt cắt của cây cổ thụ, tường thuật cuộc đời như những đường vân trên cái khoanh gỗ tròn tròn (Nguyễn Minh Châu).
Hãy cảnh giác với việc đặt câu và chữ, vì chúng có thể tạo nên sự nhạy cảm và đậm chất nghệ thuật.
Truyện ngắn diễn tả một sự kiện theo trình tự câu chuyện hoặc tâm tình (Maugham).
Truyện ngắn đặc biệt vì nó làm cho cái không bình thường trở nên bình thường và cái bình thường trở nên không bình thường (Pauxtopki).
Văn xuôi cũng cần có nhịp điệu riêng, như cách thơ có những vần luật chặt chẽ (Pauxtopki).
Truyện ngắn không chỉ dựa vào tư tưởng và tính cách của nhân vật, mà còn cần sự tỉ mỉ trong giọng điệu và cách tạo ra những cảm xúc sôi nổi, không ngừng nảy sinh (Varonin).
Lắng nghe nỗi buồn của thiên nhiên và con người, trước tiên là lắng nghe nỗi buồn của chúng ta (Nguyễn Minh Châu).
Một tác phẩm nghệ thuật chỉ sống mãi nếu nó gợi ra những câu hỏi hoặc trả lời những câu hỏi đó.
Nghệ thuật không nên lừa dối, mà chỉ nên là tiếng đau khổ của cuộc sống (Pauxtopki).
Hãy sống trước khi viết, hòa mình vào cuộc sống vĩ đại của con người.
Không có câu chuyện cổ tích nào đẹp hơn câu chuyện mà chính cuộc sống viết ra.
Cuộc đời là nguồn cảm hứng và đích đến của văn học.
Văn học phản ánh hiện thực, nhưng không chỉ là việc chụp ảnh sao chép hiện thực, mà là việc tạo ra một thế giới hấp dẫn, thể hiện ý nghĩa sâu sắc và bản chất của cuộc sống xã hội con người (Varonin).
Sự hấp dẫn của văn học lớn đến từ cách nhìn nhận mới và cảm nhận mới về cuộc sống.
Sự độc đáo của tác phẩm văn học đến từ giọng điệu riêng của tác giả, không thể tìm thấy ở bất kỳ ai khác.
Mỗi tác phẩm nghệ thuật cần là một phát minh về hình thức và khám phá mới về nội dung.
Ngôn từ trong tác phẩm văn học khác so với lời nói thông thường vì nó mang lại một tập hợp ý tưởng, tình cảm và giải thích (L. Tolstoi).
Phong cách là điểm đặc biệt của tác giả, nơi anh ta thể hiện những cái không phải của chính mình và tất cả những điểm chung với người khác (Pauxtopki).
Văn là con người của nó, văn thâm hậu khiến con người trầm và tỉnh, văn ôn nhu khiến con người khiêm và hòa, văn cao khiết là sự đạm và giản, văn hùng hồn khiến con người cương và nhanh, văn chuyên sâu khiến con người thuần túy và đứng đắn.
Sự kết hợp giữa lao động sáng tạo và nước mắt cùng mồ hôi tạo nên nhân tài.
Nhà văn lớn biết về đời sống xã hội và cảm nhận sâu sắc những khó khăn trong cuộc sống, đồng thời rung động tận đáy tâm hồn với những lo lắng cuộc sống và ước ao của con người. Đó là cái hơi thở, cái sức sống của những tác phẩm vĩ đại.
Văn chương là cuộc sống và văn chương sẽ không tồn tại nếu không có cuộc sống.
Nghệ thuật luôn phát triển trong sự ràng buộc tự nhiên với đời sống xã hội. Những giá trị nghệ thuật chân chính luôn nảy sinh từ thực tế cuộc sống.
Phong cách là cái còn lại sau khi ta đã loại bỏ những điều không phải của chính mình và những điều chung với người khác.
Văn chương là ngôn ngữ tạo ra cảm xúc và văn chương không phải là chỉ vấn đề cảm xúc.
Nghệ sĩ là người biết khai thác ấn tượng cá nhân và biến chúng trở thành những khái niệm chung và tạo ra hình thức riêng cho những ý tưởng đó (M.Gorky).
Mỗi tác phẩm nghệ thuật là một phương tiện để khai thác hình thức và khám phá nội dung mới.
Văn chương không chỉ viết bằng ngòi bút, mà còn được vẽ bằng từ ngữ. Tác giả xây dựng một bức tranh có sức thuyết phục, đầy cảm xúc và hình tượng sinh động, để đọc giả cảm nhận những điều mà tác giả muốn truyền đạt (M. Gorki).
Đó là 30 nhận định tuyệt vời về truyện ngắn, mỗi nhận định đều không chỉ mang tính thẩm mỹ cao mà còn chứa đựng tri thức và những cảm xúc sâu sắc.