Trong ánh nắng vàng của mùa thu, những tia nắng êm đềm tơi tả, tạo nên một tấm áo gió mỏng manh, cuốn hút và lãng mạn, khiến lòng ta lả lướt vào miền đa cảm… Giai điệu mùa thu đã kết hợp giữa sự giao cảm của thiên nhiên và trái tim con người, tạo ra một âm nhạc đắm say, khiến chúng ta yêu mùa thu đến độ say đắm. Từ những cánh hoa trái chín vào mùa thu, như một sự kết hợp tinh túy của trời đất, tạo nên mùa thơm ngọt mê đắm. Bưởi, na, ổi, hồng, thị… rực rỡ trong mùa thu tươi thắm.
Nhiều người mê mẩn với cảnh sương mờ sớm mai, lung linh trên những cành cây, bụi cỏ. Người ta đợi những cơn mưa nhẹ nhàng bất chợt, tình tứ như lời thì thầm. Tôi lại yêu ánh nắng thu mờ nhạt vàng rực rỡ, rải rác đón chơi giữa những vạt chiều. Ánh nắng đã “vượt qua” những cơn nóng bức, oi ả của mùa hạ, để trải nghiệm những cảm xúc tuyệt vời trong lòng mình. Đi giữa ánh nắng thu ấm áp, lòng ta nhẹ nhàng hồi tưởng về những kỷ niệm xa xôi…
Ánh nắng gọi thức những ký ức học trò trong tôi. Sân trường, ghế đá, gốc phượng già trong mùa thu vẫn còn đọng trong tâm hồn. Ánh nắng thu dịu ngọt như những kỷ niệm nồng nàn của những buổi chiều dạo chơi trong hành lang lớp học để tìm kiếm ánh mắt quen thuộc thoáng qua. Áo học trò thơm mùa nắng mới tinh khôi, nhìn trộm ngoài cửa sổ cũng đủ để lấp đầy những rung động trong lòng. Cô bạn tôi không giấu được những ngại ngùng khi bị trêu ghẹo, mỗi buổi tan trường chúng tôi cùng trở về, áo lụa mềm lay đung đưa dưới ánh nắng ngẩn ngơ…
Và, ánh nắng thu dường như ẩn hiện phía xa, một ngày nào đó bất ngờ lan tỏa trong từng ngõ làng, góc phố. Miền gió lộng này có cái tên rất thơ là “heo may”, mang đến không khí mơ hồ, có chút se lạnh. Tôi thích cái ánh nắng thu khá nhạt vàng, quyến rũ, như cách nói dấu ẩn này: “Từng hạt phù sa tháng ba, tháng bảy/Từng vị heo may trên má em hồng”. Heo may thật đặc biệt, mang trong mình sự duyên dáng và khác biệt không thể pha trộn. Trong nắng thu vàng, heo may tình tứ thêu thùa, tạo nên một tấm áo gió mỏng mềm mại, cuốn hút và lả lướt vào miền đa cảm.
Chiều thu, mẹ thường ngồi ngắm nhìn trước nhà. Tóc mẹ từ thời con gái chỉ gội bằng bồ kết, nhưng không thể tránh được thời gian khiến tóc dần chuyển sang màu bạc. Mái tóc hoa râm đã trải qua nửa cuộc đời, chiều gió và sương, bỗng chạm đến lòng tôi một tình cảm lạ lùng. Tôi yêu khoảnh khắc yên bình đó, ngồi bên mẹ nhặt lấy những sợi tóc rụng, chia sẻ với nhau vô vàn câu chuyện vui buồn, có khi cùng nhặt gạo để nấu cơm chiều. Bên ngoài sân, những vạt nắng cuối ngày vẫn treo lơ lửng trên những chiếc lá, nhảy nhót trên hiên nhà như những đóa hoa.
Nếu thời gian là một bài hát, kể về bốn mùa thăng trầm, thì mùa thu chính là giai điệu nồng nàn nhất. Tôi đang nghe mùa thu truyền đi những nốt nhạc mơ màng, âm thanh nhẹ nhàng của những cọng mưa rơi, của gió heo may thổi lạnh khắp nẻo phố, và của ánh nắng chiều vàng rực rỡ cuối trời xa…
Ngô Thế Lâm