Trên trang Facebook, một tấm hình của cô gái Bangkok ngồi dưới nắng ban mai đã thu hút sự chú ý. Cô ấy ngồi trên một tấm gỗ, giống như ở góc phố hay trước sân nhà hoặc trong vườn.
Ngay từ nhìn thấy, tôi đã cảm thấy xao xuyến và nhớ mãi hình ảnh này như một giấc mơ: tôi giống như chàng đạo sĩ Trang Sinh mơ thấy mình biến thành con bướm gặp một nàng tiên bên bờ suối. Tôi hỏi tên cô ấy, mới biết cô cũng từng là Thái Chân Ngọc Nữ trên trời xuống làm người ở Bangkok, tên cô ấy là Rich Nan.
Cô ấy xúc động và biết rằng từ nhiều tiền kiếp, cô ấy đã yêu thầm một chàng thi sĩ tên là Lu Hà. Tình yêu của chúng tôi đẹp như đôi chim Thư Cưu trong kinh thư Khổng Tử:
Quan quan thư cưu
Tại hà chi châu
Yểu điệu thục nữ
Quân tử hảo cầu
Trong giấc mơ, tôi thấy cô ấy đang khóc, than phiền vì sao Nguyệt Lão không gắn kết chúng tôi thành một cặp vợ chồng hạnh phúc mà lại để cô ấy phải chịu khổ trong tình yêu suốt nhiều kiếp số.
Từ giấc mơ đêm qua đến những cảnh thực tế sáng nay, khi thấy Rich Nan trên Facebook, tôi đã viết bài thơ này để tỏ lòng mình. Bài thơ này viết bằng tiếng Việt theo thể lục bát, khá khó hiểu đối với một cô gái trẻ. Ngay cả người Việt Nam cũng có thể gặp khó khăn khi đọc bài thơ này, huống chi người ngoại quốc. Dù có dùng Google dịch sang tiếng Thái, tiếng Anh hay tiếng Đức, giá trị của bài thơ chỉ còn khoảng 30-40% thôi.
Ngay từ tiêu đề “Nắng Ban Mai”, sợi nắng ửng hồng cũng là điều khó hiểu đối với bạn trẻ Việt Nam. Gọi nắng là sợi chỉ có trong tưởng tượng của thi sĩ, nghĩa là hình ảnh trong đầu anh ta bị khúc chiết. Giống như Hàn Mạc Tử thấy trăng khác người thường, trăng như quả bưởi, quả mâm thau, có màu đỏ, vàng hoặc xanh xám tùy theo mùa. Trăng của Hàn Mạc Tử là trăng thổ huyết, trăng bẽn lẽn, trăng sờ soạng và nhiều hơn nữa.
Nắng ban, hay nắng buổi sớm, ửng hồng dần lên trong không gian với cỏ cây hoa lá, làm cho đôi má Rich Nan cũng ửng hồng. Đôi mắt mơ huyền của cô ấy sẽ long lanh, và tâm hồn cô ấy cũng nhẹ nhàng theo làn tóc mây phất phới dưới làn gió nhẹ. Hình ảnh này đã khiến chàng thi sĩ nửa vòng trái đất nhớ mãi giấc mơ đêm qua và nhiều giấc mơ khác mà chàng đã trải qua.
Tôi cũng giống như Trang Sinh mơ thấy mình biến thành con bướm. Và tôi cũng tự hỏi, liệu Hà là tôi hay tôi là Hà? Sáng nay lại thấy Rich Nan ngồi đó, như một người trong giấc mơ, viết ra những lời này như muốn kể chuyện với cô tiên Rich Nan có thật trên Facebook sáng nay và cô Thái Chân đêm qua.
Tôi đi theo gió mờ sương,
Đêm qua, gần bên hoa đào nguyên,
Thuyền quyền thục nữ dạt dào,
Tôi hỏi tiên ở xứ nào?
Cô tiên không để lại dấu gì cho chàng thi sĩ, cô chỉ tự xưng tên và có trú quán tại thành phố Bangkok, Thái Lan. Cô than phiền về những kiếp đoạn trường khó khăn, tủi phận và trách ông trời cay nghiệt. Nguyệt Lão chẳng biết thương tình, không gắn kết chúng tôi lại.
Thế nhưng, thực tế trần gian lại tàn nhẫn. Tôi ở ở cuối chân trời xa xôi, cách xa Rich Nan hàng ngàn dặm. Vì vậy, ý thơ mới tuôn ra trong lòng tôi.
Thư cưu trống mái thủy chung,
Bâng khuâng sầu muộn chập chùng biển khơi,
Ngậm ngùi giọt lệ tuôn rơi,
Bao lần thổn thức chân trời xa xôi.
Hình ảnh của Rich Nan đã thúc đẩy trái tim tôi, và bài thơ này chỉ là những dòng lưu bút kể về một mối tình mộng mị, vô vọng và dang dở. Nhưng đôi chút hy vọng về kiếp sau vẫn hiện hữu, như lời oanh yến trêu đùa cô Rich Nan để an ủi lòng mình. Thôi đừng buồn nữa dưới ánh nắng ban mai. Thanh mai trúc mã sẽ có ngày gặp nhau, người tình quân mong đợi.
Sáng nay, tim tôi đập bồi hồi,
Bài thơ dang dở như nổi trôi bến tình,
Trúc xinh mọc ở bên đình,
Yến oanh khúc khích, còn mình tôi đợi ai?
Cảm xúc của tấm hình Rich Nan dưới nắng ban mai.
5.3.2015 – Lu Hà