Trong lòng tôi chỉ có ba từ thốt lên: “Quá tuyệt vời!” Gấp sách lại, nhưng tâm trạng vẫn còn bồn chồn. Tôi luôn yêu những câu thơ có thể tóm gọn nội dung của một câu chuyện, và chính những câu thơ đó là:
Thân thể trao non sông, trái tim trao em
Tâm tư đôi bên hai ta thấu hiểu
Đúng, đó chính là tâm tư của hàng trăm hàng ngàn chí sĩ yêu nước thời đó, những người cống hiến tất cả tình yêu của họ cho đất nước. Trong một thời đại loạn lạc như thời Dân quốc, giữa thành phố lớn, nổi lên một câu chuyện với ba nhân vật chính: Phó Đồng Văn, Thẩm Hề và Đàm Khánh Hạng.
Phó Đồng Văn là sự kết hợp hoàn hảo của một công tử phong kiến trời cao, văn thơ đằm thắm và một chàng trai tri thức hiện đại, đầy tài năng, luôn đau đáu vì số phận đất nước. Anh từng trải qua nhiều khó khăn, nhưng không bao giờ từ bỏ hy vọng cứu nước. Trái tim anh thuộc về Thẩm Hề, một người xuất sắc, quyến rũ và có thể chống đỡ mọi sóng gió của cuộc đời.
Tình yêu của hai người bắt đầu từ một câu nói đơn giản: “Sau này đi theo anh, được không em?” Mặc dù có những lúc cách xa nhau về mặt địa lý, nhưng tâm tư của họ luôn hiểu nhau. Mối tình của hai người được mô tả bằng hai câu thơ dữ dội và dịu êm. Mức độ tình cảm của họ có thể được gọi là tri kỷ, một cuộc tình đẹp đẽ và mãn nguyện.
Nhưng không chỉ có tình yêu trong cuộc sống này. Cuộc đời họ cũng chứa đựng những thử thách khắc nghiệt và cuộc chiến chống lại gia tộc, cùng với thời cuộc loạn lạc của đất nước. Nhà của Thẩm Hề bị diệt vong bởi cha và anh cả của Phó Đồng Văn. Họ đã trải qua biết bao khổ đau, tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc. Nhưng may mắn thay, cả hai đã vượt qua mọi khó khăn, đoàn tụ và cùng nhau đấu tranh cho tình yêu và sự tự do.
Cuộc sống và tình yêu của hai người diễn ra trong bối cảnh lịch sử loạn lạc của Trung Quốc. Tác giả tìm hiểu kỹ lưỡng về các sự kiện lịch sử và đã khéo léo kết hợp chúng vào câu chuyện của mình. Việc kết thúc triều đại phong kiến, sự thành lập đảng mới, cuộc chiến chống pháp và giành lại đất nước từ tay Nhật Bản… Tất cả giúp người đọc hiểu rõ hơn về niềm vui và nỗi đau của các nhân vật trong truyện.
Đoạn cuối của truyện, Phó Đồng Văn dùng một đoạn thơ tuyệt vời để tóm gọn câu chuyện tình yêu của mình và Thẩm Hề:
Vừa gặp đã thương, non mòn biển cạn
Duyên hồng dẫn lối, thân anh trao em
Sống chết bao lần, núi xanh không đổi
Non nước thái bình, nghĩa tình trăm năm
Câu chuyện được viết với giọng văn nhẹ nhàng, mềm mại như nước, mang đến cho độc giả cảm nhận tình cảm sâu sắc trong từng ý thơ. Sách còn được minh họa bằng những hình ảnh đẹp, phản ánh chính xác nội dung của câu chuyện.
Đọc bộ truyện này, tôi nhớ đến tình hình của Việt Nam vào thời loạn lạc chống Pháp và Mỹ. Cũng có những cậu thiếu gia tư tưởng mới, yêu nước, mang tiền từ nước ngoài để ủng hộ cách mạng. Tuy nhiên, chúng ta chưa truyền tải được tinh thần của họ, vẫn thường đặt chiến tranh bằng súng đạn lên đầu mà quên đi sức mạnh của tri thức. Hy vọng có thêm nhiều tác giả tài năng và niềm tin vào việc truyền tải câu chuyện tình thời chiến.
Trong cả bộ truyện, tôi còn ấn tượng với cuộc chiến chống thuốc phiện. Phó Đồng Văn và Đàm Khánh Hạng dùng mọi cách để chống lại cái ác này, đưa ra những cuộc thanh trừng đầy quyết liệt. Đáng tiếc, cái chết của Đàm Khánh Hạng là biểu tượng cho hàng triệu người đã hy sinh vì loại thuốc độc này.
Ngoài ra, tôi rất ấn tượng với cách Phó Đồng Văn đối xử với phụ nữ. Anh là một người lạnh lùng, quyết đoán với mọi người, nhưng với phụ nữ, anh luôn thể hiện sự tôn trọng và hiểu biết sâu sắc. Anh biết cách dùng lời nói để khen ngợi họ và luôn nhường nhịn phụ nữ, ngay cả trong tình cảm. Anh đã hứa không bao giờ to tiếng hay hung dữ với Thẩm Hề và luôn giữ lời hứa đó suốt cuộc đời. Một lần duy nhất, anh nói câu “anh yêu em” với Thẩm Hề, và tôi không thể cầm lòng.
Ngoài ra, tôi còn ấn tượng với bác sĩ Đàm Khánh Hạng, một người vui tính và thân thiện. Anh là phụ tá và trợ lý kiêm nhiệm quản gia của gia đình Phó. Anh là một người vui tính, hay đùa, nói nhiều lời nhưng cũng rất phong lưu. Anh theo đuổi tri thức và tình yêu cho đất nước, trở thành một người quyết liệt trong việc chống lại thuốc phiện. Tôi cảm thấy tiếc nuối khi cuối cùng, anh không có một hồng nhan nào để làm bạn đồng hành. Nhưng anh vẫn là một nhân vật dễ thương và đáng nhớ.
Tôi luôn có một tình yêu đặc biệt với thời kỳ Dân quốc của Trung Quốc. Tôi mê hình ảnh những quý cô tóc xoăn, quý ông trong bộ âu phục và cả những người lính mặc trang phục truyền thống. Đọc những bộ truyện lấy bối cảnh này, tôi thấy yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Để đọc được bộ truyện này, tôi đã trải qua nhiều gian nan. Ban đầu tôi đọc online, nhưng chỉ đọc đến chương 15 thì phải dừng. Tìm kiếm trên internet, tôi không thấy link đọc online hoặc ebook. Sau đó, tôi đọc rất nhiều bài đánh giá để đảm bảo rằng khi mua, tôi thật sự có một bộ truyện tuyệt vời. Và may mắn là quyết định của tôi đã đúng.