Có lẽ đây là cuốn truyện mà tôi đã lần lượt đặt xuống và nhấc lên không biết bao nhiêu lần. Lý do cũng thật đơn giản… tôi đã mất hứng đọc. Truyện này đã gây sự chú ý của tôi từ khi mới xuất bản, nhưng vào thời điểm đó, tôi đã quá bận rộn để dành thời gian để đọc. Sau đó, khi một số blog Trung Quốc đưa ra danh sách 70 truyện hay trong những năm gần đây, truyện này lại lần nữa thu hút tôi. Tuy nhiên, thú vui này chỉ dừng lại ở mức tìm hiểu thông tin thôi, vì thời điểm đó, tôi đã cảm thấy chán đọc và mất hứng. Cho đến tuần nghỉ lễ vừa rồi, tôi mới dùng thời gian rảnh để ngồi đọc lại truyện. Và tôi cũng đã cố gắng nhấc lên nhiều lần, do lười và thấy số trang nhiều nên lòng lại nản đi. Cuối cùng, sau khi đọc xong “Yêu vẫn nơi đấy/Tìm về dấu yêu” và tìm hiểu về Tình Không Lam Hề, tôi đã quyết định đọc cuốn truyện này.
Hành Trình Tình Yêu Của Thư Quân Và Châu Tử Hoành
Truyện này kể về một câu chuyện tình giữa Thư Quân, một ca sỹ, và Châu Tử Hoành, một đại gia – một soái ca như trong những truyện ngôn tình khác. Ban đầu, giữa hai người chỉ có mối quan hệ tình nhân dựa trên thể xác mà thôi, nhưng sau một số biến cố, tình cảm thực sự đã nảy sinh.
Thư Quân là một cô gái trầm lặng, biết rõ về bản thân mình, điều gì cần phải làm để đạt được những gì cô muốn. Đôi khi, có hai khoảnh khắc lặng yên đặc biệt trong cuộc sống của cô: sự ra đi bất ngờ của Bùi Thành Vân – người luôn bên cạnh cô từ khi còn là một cô nữ sinh cho đến gần tốt nghiệp đại học, và cái chết của anh trai cô, Thư Thiên, người luôn chăm sóc cô.
Thư Quân gặp Châu Tử Hoành trong một chuyến du lịch một mình, khi đó Bùi Thành Vân chưa ra đi và Thư Thiên vẫn khỏe mạnh. Lúc đó, Thư Quân mang trong mình sự hồn nhiên của một sinh viên lần đầu tiên đến thành phố mà cô mong muốn, và đó là lúc cô gặp anh. Hai người trò chuyện suốt đêm, không có gì khác ngoài sự giao lưu như hai người bạn thực sự, không có gì khác ngoài sự chân thành, không có dục vọng.
Khi Thư Quân gặp lại Châu Tử Hoành lần thứ hai, cô đã trải qua những biến cố, mất đi hai người mà cô yêu thương và đang phải đối mặt với những khó khăn trong đời sống. Cô đã chấp nhận có một đêm với anh và sau đó nhanh chóng trở thành tình nhân chính thức của anh. Tuy nhiên, cô khác biệt so với các người phụ nữ khác trong cuộc đời anh: cô không cần tiền bạc, không cần tình cảm để nhận, thậm chí cô chỉ xem mối quan hệ giữa hai người là đối tác, chưa đến mức là tình nhân. Vì vậy, khi anh nói cô là bạn gái của anh, cô phủ nhận điều đó và cô không muốn những người khác biết về mối quan hệ của hai người. Một biến cố xảy ra khi Châu Tử Hoành gặp tai nạn và mất đi khả năng nhìn trong một thời gian. Cô tự nguyện chăm sóc anh mà không hề biết rằng từ lâu, một phần cuộc sống của cô đã thuộc về anh. Khi cô thốt lên rằng cô sẽ ở bên anh dù anh có nhìn lại hay không, cô nhận ra rằng cô đã thật sự yêu anh.
Châu Tử Hoành là một người thâm trầm, anh biết mọi thứ về Thư Quân, biết suy nghĩ của cô, biết điều mà cô thích, biết cả những thói quen nhỏ nhất của cô, nhưng chưa khi nào anh thể hiện điều đó với cô. Anh yêu chiều cô theo cách riêng của mình, biết rằng cô chỉ xem mối quan hệ giữa hai người là tình nhân nên anh luôn cẩn thận, không dám vượt qua giới hạn đó, vì nếu làm như vậy, mối quan hệ của hai người có thể tan vỡ. Anh đã suy nghĩ về một mối quan hệ nghiêm túc giữa hai người từ lâu, trước cả khi Thư Quân nhận ra điều đó. Anh không thích mối quan hệ bí mật, anh muốn đưa cô ra ánh sáng, muốn tự tin nói rằng đây là người anh yêu, nhưng cô không cho anh cơ hội.
Truyện thực sự trở nên sống động hơn ở phần giữa khi kỷ niệm về cái chết của Thư Thiên trở lại và những bí mật bắt đầu được tiết lộ. Và bí mật đó có liên quan đến Tiểu Mạn, người em gái nuôi mà Châu Tử Hoành luôn yêu thương. Để bảo vệ danh tiếng của anh trai, Thư Quân chấp nhận quay lại bên Châu Tử Hoành, dù trước đó hai người có cãi vã. Mối quan hệ tình nhân vụng trộm trở lại như thời điểm ban đầu, mỗi người lại có cuộc sống riêng.
Vì yêu, Thư Quân đã phải trải qua nhiều khó khăn khi biết tình yêu của Châu Tử Hoành dành cho Tiểu Mạn không chỉ là tình cảm anh em, và càng đau hơn khi cô nhận ra mọi người cho rằng cô rất giống Tiểu Mạn. Cảm giác là người thế thân ngày càng tràn đầy trong cô. Nhưng sự chịu đựng của cô đã đến giới hạn khi cô nhận ra trong khi cô duy trì mối quan hệ với Châu Tử Hoành, anh lại có những người phụ nữ khác. Trước đây, cô nghĩ điều đó là bình thường, nhưng khi cô nhận ra mình yêu anh, cô không thể chấp nhận được điều đó, cô muốn anh chỉ thuộc về mình.
Châu Tử Hoành luôn nhớ về Tiểu Mạn. Anh biết rằng anh yêu Thư Quân, đã yêu từ lâu, nhưng tình yêu đó đã nguội từ lâu. Anh không còn nhớ về Tiểu Mạn như người anh yêu nữa, chỉ còn lại Thư Quân. Anh yêu cô, cảm thấy ghen tỵ khi cô không để ý đến anh và anh đã làm mọi cách để cô ở lại bên mình. Nhưng anh vẫn giữ nguyên tính cách thâm trầm và Thư Quân không thể hiểu được anh.
Cuối cùng, câu chuyện kết thúc viên mãn khi Thư Quân ngày càng trở nên nổi tiếng và nhận ra tình cảm thực sự của Châu Tử Hoành. Anh đã thành công trong cuộc phẫu thuật để khôi phục lại thị lực. Đó là một kết thúc có hậu như bao câu chuyện ngôn tình khác.
Cảm giác sau khi đọc xong cuốn truyện này là: truyện dễ đọc, dễ quên.
Cảm giác khi đọc cuốn truyện là: Tác giả viết quá nhiều chi tiết phụ và lan man. Ví dụ như đoạn đầu truyện khi Châu Tử Hoành hủy hẹn với Bạch Hân Vy và sau đó là chuỗi lời đề cập đến Bạch Hân Vy, những câu chuyện về Bùi Thành Vân và mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật. Một phần cũng là do tác giả viết quá kỹ, quá chi tiết về nhân vật phụ làm câu chuyện trở nên dài dòng và mất tập trung.
Tâm lý của hai nhân vật chính trong câu chuyện này được thể hiện một cách rõ ràng và hợp lý: từ Thư Quân, một thiếu nữ ngây thơ đến lúc cô cảm thấy yếu đuối và gặp Châu Tử Hoành trong thời gian là sinh viên và những tháng ngày sau đó. Cả cuốn truyện là sự thay đổi trong tình yêu của Thư Quân. Nhưng Châu Tử Hoành có vẻ khác biệt hơn, từ lần đầu tiên gặp Thư Quân, đó đã là “phút xao động mãi mãi” đối với anh, vì vậy cuốn truyện chỉ là cách anh thể hiện tình yêu của mình đối với Thư Quân.
Điều cuối cùng tôi muốn nói về cách viết kết truyện của Tình Không Lam Hề. Tôi đã chỉ đọc ba cuốn truyện của tác giả này: “Sự chờ đợi của Lương Thần”, “Yêu vẫn nơi đây/Tìm về dấu yêu”, và “Mưa gió thoáng qua tôi yêu em”, nhưng ba cái kết này quá giống nhau, khiến tôi cảm thấy thất vọng và buồn chán. Tôi không biết liệu có thể gọi điều này là tình trạng ếch ngồi đáy giếng hay không, nhưng cách kết thúc như vậy, cách giải quyết tình huống như vậy thực sự… chỉ đạt được ba chấm.