“Mang tiền về cho mẹ, đừng mang ưu phiền về cho mẹ…”. Đó là một đoạn lời trong bài hát “Mang tiền về cho mẹ”. Bài hát này đang được nhiều bạn trẻ xem là hiện tượng. Tôi không muốn bàn về lời bài hát này, nhưng nó đã khiến tôi nhớ lại câu chuyện của mình.
Cận Tết. Tôi đang lựa vườn lan, bỗng nhìn ngẩng lên phía bên kia đường, tôi bị thu hút ngay!
Ở đó, có một mẹt hàng rong nhỏ nhắn. Trên vỉa hè, các món đồ chơi xếp thành hàng, từ những chú chuột, con voi đến những đồng xu màu sắc. Người bán hàng liên tục kéo dây để cho các đồ chơi nhún nhảy, rủ rã khách hàng.
Tuy nhiên, điều đó không phải là thứ gây chú ý cho tôi. Bên cạnh đó, có một đứa bé khoảng bốn tuổi, gầy gò, tối màu, ngồi im lặng nhai miếng bánh mì, không để ý đến dòng xe náo nhiệt, cũng không quan tâm đến những đồ chơi nhún nhảy bên cạnh.
Đứa bé đó trông giống như tôi 40 năm trước! Hồi đó, tôi cũng thường theo mẹ đi bán hàng rong.
Mẹ đi đâu, mang hàng gì, tôi luôn theo, chỉ để ngồi vẽ hay chơi đùa với những viên phấn mà mẹ để lại cho tôi. Thời đó, không có ai đe dọa, bắt cóc trẻ con. Chỉ cần nhờ người bán hàng bên cạnh mà mẹ tin tưởng, và tất cả sẽ ổn thôi.
Dù còn nhỏ, tôi đã cảm nhận được sự đau khổ của mẹ để có thể nuôi sống tôi và các anh em. Mẹ luôn phải cố gắng, không dám để bị quấy rối, không được khóc. Đi cùng mẹ là niềm vui lớn nhất của tôi.
Nhất là khi chúng tôi ngồi trên chiếc xe đò đi qua các ao cá, cánh đồng xanh mướt, con chim cò trắng bay lượn… tất cả những hình ảnh đó trôi qua trước mắt.
Nhưng tôi ghét nhất là lúc chờ mẹ lấy hàng! Cảnh tượng đó chỉ có người và xe. Tôi ngồi đó một mình, cô đơn, nhưng tôi phải chấp nhận.
Có lẽ bởi vậy, tôi hiểu rõ công việc của mẹ. Mẹ là người đã cống hiến cả cuộc đời mình để nuôi tôi và các anh chị. Khi tôi lên Sài Gòn học, mẹ lo lắng. Tháng sau, bà đã giao nhà cho bố tôi và đến theo. Đồng thời, mấy anh chị tôi cũng đang học ở đó.
Mặc dù môi trường mới lạ, nhưng chỉ trong vài ngày, mẹ đã có “việc làm”. Sáng sớm, mẹ làm đồ rau câu trong những khuôn hình đáng yêu, đem ra chợ bán… “Cái gì kiếm được tiền là mình làm, không phải làm việc bậy, mới sợ”, mẹ thường nói.
May mắn là lúc đó, bạn bè tôi không gọi mẹ tôi là “bà bán hàng rong”, và không ai yêu cầu mẹ đi xin giấy chứng nhận vệ sinh, cấm đoán như một số tỉnh thành khác.
Nhờ các chuyến đi buôn, nhờ mâm rau câu đó, tôi và các anh chị không phải bỏ học giữa chừng. Và không có ai phàn nàn, chê trách khi mẹ kêu tôi ra chợ giúp đỡ. Sự chăm chỉ của mẹ mang lại những đồng tiền trong sạch, không qua gian lận hay tham nhũng.
Đứa bé bên đường ngừng nhai bánh mì, nhìn chằm chằm khi tôi đi ngang qua. Mẹ nó hỏi giá: “Năm mươi lăm ngàn một con, anh ơi!”. Mẹ nó phải chạy đi đổi tiền 500.000 đồng sau khi lục tung các túi. Tôi vội cho nó một tờ 20.000 đồng, chỉ vào xe bánh bao, và thấy nó cười tít mắt.
Nó liếc sang chiếc xe bánh bao, lại nhìn sang các cửa hàng bên kia, rồi cúi xuống nhìn tờ giấy bạc. Ngày mai, có lẽ nó phải tiếp tục nhai bánh mì, trong khi mẹ nó vẫn phải chạy từng bữa với hàng rong.
Một lúc sau, khi nó lớn lên, có thành công, liệu nó có dám kể cho bạn bè rằng, mình từng đi bán hàng rong cùng mẹ hay không? Không biết, nhưng có lẽ, chỉ vì mẹ, nó đã trưởng thành từng ngày.
Những con thú nhún nhảy vẫn vô cảm. Không xa đó, chợ Tết sắp tới sẽ trở nên tấp nập.
Và riêng với mẹ, tôi biết rằng mẹ không bao giờ cần tiền của tôi. Mẹ chỉ muốn tôi và các anh chị trở thành con người tốt. Nếu con thương mẹ, mẹ sẽ hạnh phúc; nếu không thương, mẹ sẽ buồn. Đó là tất cả những gì mẹ mong muốn.