Đứa cháu của em mới sinh được vài tháng, mọi người đến chơi đều khen kháu khỉnh. Nhưng chỉ riêng mẹ nó thì than phiền, khóc và ốm vặt khó nuôi. Nghe thấy những lời này, các bà, các mẹ đều nói: “Bán khoán, bán khoán, bán đi là dễ nuôi ngay.”
Mọi người đều có ý kiến riêng. Một số cho rằng nên bán cho Đức Ông, vì Ngài đại phú và tu theo Phật nên từ bi, lại giàu có. Một số khác nghĩ rằng nên bán cho Đức Thánh Trần, vì Ngài oai phong lẫm liệt và có sức mạnh lớn. Một số người khác lại cho rằng nên bán cho Mẫu, vì Mẫu từ bi và tính thương người.
Mỗi người đều cho mình là đúng và có lý. Những cuộc tranh luận dẫn đến cãi nhau và làm thằng bé sợ khóc.
Cuối cùng, bác cả gọi em về và giao nhiệm vụ tìm hiểu về việc bán khoán con. Bác muốn biết cách báo cáo để gia đình chăm sóc con sau này.
Trước đó, em nghĩ rằng tại huyện mình, việc làm mất vệ sinh như thông cống, thu gom rác, quét đường dọn chợ là công việc của em. Em không nghĩ rằng những người trí thức, học rộng lại quan tâm đến em. Nhưng em không dám tranh cãi lại bác trưởng họ.
Đang suy nghĩ về vấn đề này, vợ em quát lên vì em không giúp đỡ cọ chuồng lợn và làm phân trước khi đến mùa. Em phải thực hiện nhiệm vụ mà bác cả giao, bán khoán con và tìm hiểu về nó.
Vợ em thò tay vào quần và lấy ra một ít tiền để em mang đến một người bán trè. Người này được cho là biết tất cả mọi điều trên trời dưới biển, từ phụ nữ đau bím đến nam giới yếu sinh lý.
Sau đó, em không cần phải làm việc nặng nhọc như dọn phân và làm vườn nữa.
Thế là em đặt câu hỏi đến người bán trè về việc bán khoán con, lên chùa và lên đền rầm rộ khắp nơi.
Người bán trè trả lời em như sau:
“Chú là người có ăn có học nhất làng, đi đây đi đó, nên có chuyện gì thì đều nghe được. Nhưng đến quê mình, lại trở nên mù mờ và lạc hậu như những người bản địa. Mọi người trong làng đua nhau bán con và cháu vào chùa và đền. Đến khi con cháu đủ 12-13 tuổi thì phải chuộc về. Cả làng này đều bị lừa bán con và cháu từ lâu.”
Em thắc mắc về việc có cách nào để cứu giúp những người đã bán con vào chùa và đền. Lão trả lời rằng điều đó có thể khiến thầy trò mất một miếng ăn và tạo ra sự thù ghét.
Lão đề nghị em nên chuộc con và làm lễ trình tổ để các tổ tiên và các vị thần giúp đỡ con cháu.
Lễ trình tổ rất đơn giản, bao gồm hoa, quả, bánh, kẹo, trầu, cau, trà và thuốc lá. Nếu đến chùa, em có thể bày ban tam bảo. Nếu đến đền, em có thể bày ban công đồng và còn thêm xôi, gà hoặc bánh trưng.
Em phải thắp hương và cầu khấn thành tâm để các vị thần đón con cháu về và hóa vàng. Hai điều quan trọng là không được để lộ việc em đến lễ và không để các thầy, bà, cô biết được.
Nếu em đã đưa cho nhà chùa hoặc đền những thứ gì đó trước đây, em cần mang tất cả những thứ đó đến và hóa cùng tiền vàng. Em không nên mang bất cứ thứ gì về nhà. Nếu có người gọi lại, em chỉ nói rằng em đến lễ Phật hoặc lễ Mẫu vì bản thân thích hoặc mơ thấy các vị thần gọi đến.
Để thực hiện phong trào bán khoán, em cần chuộc con càng sớm càng tốt. Các bác sẽ tự quyết định cho chính mình sau khi nghe câu chuyện này.
Kính chào các bác!