Trong năm học vừa qua, trường em đã tổ chức nhiều hoạt động để thể hiện lòng nhân ái đáng kinh ngạc. Đầu năm, thầy cô và các bạn học sinh đã tích cực quyên góp quần áo, sách vở và đồ dùng cũ để giúp đỡ các bạn học sinh ở những vùng núi xa xôi và các dân tộc thiểu số. Mọi người đều tham gia, không chỉ có thầy cô và các bạn học sinh mà cả phụ huynh cũng muốn góp phần vào hoạt động ý nghĩa này. Hoạt động này đã mang lại kết quả tốt đẹp và hứa hẹn nhiều hoạt động ý nghĩa tiếp theo. Giữa năm học, trường em đã tiếp tục khuyến góp để mua quà Tết cho các bạn học sinh nghèo. Điều đáng quý là đây không phải là một hoạt động bắt buộc, mà chính là sự tự nguyện của mỗi học sinh và giáo viên.
Chuyện tình cảm đầy nhân ái
Hôm trước, em đã đọc một câu chuyện cảm động về tấm lòng nhân ái. Câu chuyện này cho em thấy rằng khi có lòng nhân ái, con người trở nên gần gũi, mối quan hệ giữa con người với con người càng thiêng liêng, đáng quý hơn bao giờ hết.
Ở cuối xóm, có một ngôi nhà của bà Sáu. Hằng ngày, em thường thấy chị Lan đến thăm bà Sáu. Nhà bà Sáu cách nhà em hai căn. Một hôm, em được nghỉ học và chị Lan đã mời em qua nhà bà Sáu chơi. Em thấy công việc của chị Lan đối với bà Sáu khiến em yêu thương và quý trọng chị hơn.
Bà Sáu ngoài bảy mươi tuổi, sức khỏe yếu đuối. Chị Lan kể rằng bà Sáu có ba người con đều hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mĩ. Gần đây, bà được chính phủ trao danh hiệu “Bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng”. Bà Sáu sống một mình ở tuổi xế chiều mà không có con cháu đỡ đần. Chị Lan thường xuyên đến giúp bà dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, và giặt giũ quần áo. Dù không có quan hệ họ hàng thân thiết nhưng chị yêu bà Sáu như con ruột của mình.
Tinh thần nhân ái luôn hiện hữu trong đời sống của người dân Việt Nam. Đó là điều mà tổ tiên chúng ta đã truyền lại qua các câu tục ngữ như “Lá lành đùm lá rách” hay “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”. Tinh thần này không chỉ tồn tại trên khắp đất nước mà còn được thể hiện tại trường em, nơi tinh thần nhân ái được gìn giữ và phát huy.
Câu chuyện cảm động về tấm lòng nhân ái
Trong cuộc sống ngày nay, hãy nhớ rằng lòng nhân ái vẫn tồn tại. Một câu chuyện có thật, gọi là “Câu chuyện bát mì”, đã xảy ra cách đây năm mươi năm tại một quán mì ở Nhật Bản.
Đêm giao thừa, ăn mì để đón năm mới là một phong tục của người Nhật. Tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, công việc kinh doanh rất phát đạt. Ngày thường, đường phố luôn đông đúc và ồn ào, nhưng vào ngày này, mọi người đều về nhà sớm để chuẩn bị cho năm mới. Đường phố trở nên vắng vẻ trong nháy mắt.
Ông chủ Bắc Hải Đình là người thật thà và bà chủ luôn nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ chuẩn bị đóng cửa, cánh cửa bất ngờ mở ra một cách nhẹ nhàng, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai đứa trẻ bước vào. Hai đứa bé mặc đồ thể thao giống nhau, người phụ nữ mặc cái áo khoác lỗi thời.
– Xin mời ngồi!
Nghe lời mời, người phụ nữ rụt rè nói:
– Có thể… cho tôi một… bát mì được không?
Người phụ nữ đứng sau, hai đứa trẻ nhìn chăm chú.
– Đương nhiên…đương nhiên, mời ngồi vào đây.
Bà chủ dẫn họ đến bàn số hai và ra sau bếp gọi to:
– Cho một bát mì.
Người chồng nghe thấy liền bỏ củi vào lò và trả lời:
– Vâng, một bát mì!
Bà chủ nói nhỏ với chồng:
– Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?
– Không, nếu làm thế chắc sẽ không vừa ý.
Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi. Ông cười và nhìn vợ mình, trong lòng ông nghĩ: “Bề ngoài bà trông khô khan nhưng lòng dạ của bà không đến nỗi nào!”
Ông làm một tô mì to đẹp và đưa cho bà chủ. Ba mẹ con ngồi chung một bát mì và trò chuyện nhỏ. “Ngon quá!” – đứa con lớn nói. “Mẹ, mẹ ăn thử đi!” – đứa con nhỏ gắp mì và đưa vào miệng mẹ. Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cảm tạ và chào tạm biệt rồi ra khỏi quán.
Dòng người dần trở về và năm mới đến. Lại đến ngày 31/12, mọi người chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn đông đúc như mọi khi. Khoảng 10 giờ 30 phút tối, ba mẹ con xuất hiện. Họ đã chờ đến khi khách hàng ra về hết rồi mới vào. Đứa con trai lớn đã mặc đồng phục cấp hai, đứa con em mặc quần áo của anh trai, hơi rộng một chút.
– Mời vào! Mời vào! – Bà chủ vui vẻ chào đón.
Nhìn người phụ nữ cười tươi, người mẹ nói chậm rãi:
– Xin mời nấu hai bát mì cho chúng tôi.
– Được chứ, mời ngồi!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai và vào trong la to:
– Hai bát mì.
– Vâng, hai bát mì. Có ngay.
Ông chủ vừa nói, vừa bỏ ba phần mì vào nồi.
Ba mẹ con vui vẻ ăn mì và trò chuyện. Dáng vẻ của họ rất phấn khởi. Đứng sau lò, hai vợ chồng chủ quán cảm nhận được sự phấn khởi của ba mẹ con và cảm thấy vui theo. Sau khi ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con chào tạm biệt và ra khỏi quán.
Đứng trước quán, ông bà chủ quán nhìn ba mẹ con đi và lặng im một lúc. Câu chuyện đó đã làm chúng ta hiểu rằng từ một bát mì nhỏ, tình thương và lòng nhân ái có thể thay đổi cuộc đời của một gia đình. Câu chuyện này chứng minh rằng tình người vượt qua mọi khó khăn và từ tấm lòng nhân ái, chúng ta có thể đem niềm vui và hy vọng đến cho những người khác.