Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta không thể không ngạc nhiên trước những điều kỳ bí và huyền bí được gọi là “Huyền Thuật”. Vậy Huyền Thuật chính là gì? Đơn giản, đó là sự kết hợp giữa các thủ thuật và phương pháp để tạo ra sự giao thoa giữa thế giới vô hình và thế giới hữu hình.
Mục lục
Huyền Thuật có thể là các Lệnh Phù (hoặc Bùa) hay Mật Ngữ (còn gọi là Thần Chú), cũng có thể là sự sử dụng các loại Ngải (động, thực vật có tánh căn) và Ấn (linh ấn, thủ ấn để giao thức với quỷ thần).
Bùa – Linh Phù, sự kết nối của huyền bí
Bùa (hay còn gọi là Linh Phù) là những ký hiệu, hình vẽ được thể hiện trên các chất liệu như nước, mực, khói hương, và thậm chí cả cát hay đậu. Các nét vẽ của bùa có nguồn gốc từ ngôn ngữ Đà La Ni – một dạng văn tự của cõi trời, được sử dụng trong Tam Giới. Dạng ngôn ngữ này là một hình thức tâm tưởng để giao thức, chứ không phải ngôn ngữ âm thanh như chúng ta.
Ở Việt Nam, chúng ta thường sử dụng biến thể của Hán tự để thể hiện các đạo bùa. Tuy nhiên, việc vẽ một đạo bùa không chỉ đơn giản là việc vẽ đẹp hay đầy đủ nguyên trạng, mà điều quan trọng nhất là Đạo Hạnh của người dùng bùa.
Linh Lực – Sức mạnh tâm linh
Linh Lực là sự ứng nghiệm tâm linh của một loại huyền thuật tạo ra sức mạnh. Ví dụ, khi người tu học Thất Sơn sử dụng huyền thuật để bảo vệ thân thể không bị xâm nhập, họ dùng thủ ấn và đọc chú để đạt được trạng thái nhận thức theo lối mòn mà tổ sư hoặc các vị quỷ thần có thể chi phối. Khi đó, Linh Lực được gia trì và cơ thể trở nên bất nhập, bất xâm. Linh Lực phụ thuộc vào Đạo Hạnh của người dùng huyền thuật.
Đạo Hạnh – Công đức và hạnh nguyện
Đạo Hạnh của người tu học Huyền Thuật chính là việc giữ gìn giới luật của môn phái, và áp dụng những kiến thức học được để giúp đời và cứu người. Người tu học càng giúp được nhiều người và tạo nhiều công đức thì Đạo Hạnh càng cao sâu. Đồng thời, người tu học cũng thực hành thường xuyên các pháp ấn, thủ lệnh để tạo giao thức với thế giới vô hình.
Đạo Hạnh không chỉ được đo bằng thời gian và khả năng sử dụng thuần thục các pháp ấn, mà nó còn phụ thuộc vào công đức và hạnh nguyện của người tu học. Nếu người ta sử dụng kiến thức để hại người, tìm lợi ích cá nhân, thì Đạo Hạnh sẽ mất đi và Linh Lực cũng sẽ không còn. Vì vậy, không nên tin vào những người lợi dụng huyền thuật để tạo lợi cho mình.
Thần Chú – Ngôn ngữ bí mật
Thần Chú là một dạng Mật Ngữ, tức là giao thức thông qua tâm tưởng. Người dùng huyền thuật không phải ai cũng có thể học được ngôn ngữ này. Thần và Thần Chú là hai dạng khác nhau, do chỉ có những người thánh, thần mới truyền thụ Mật Ngữ. Khi đọc Mật Ngữ, tâm thức của người đọc sẽ được chuyển hóa theo lối mòn tưởng thức ứng tế.
Ngải – Sự kết hợp của Bùa và Chú
Ngải là việc người tu luyện yểm bùa vào vật trung gian, thông qua một loại động thực vật. Đa phần, người ta sử dụng các loại động thực vật có linh căn mạnh như nanh heo, nanh hổ, sừng trâu, sừng hươu, râu hổ. Tuy nhiên, việc luyện ngải là một quá trình khó khăn và chỉ được biết đến thông qua truyền miệng và các nguồn thông tin của các thầy bùa. Chính vì vậy, người ta thường đề phòng những lời thổi phồng và thương mại hóa Huyền Thuật này.
Linh Căn – Giao thoa giữa thế giới vô hình và hữu hình
Linh Căn hay Linh Tánh là khả năng giao thoa giữa con người và thế giới vô hình. Ví dụ, loài Linh Miêu và Chó Mực có Linh Căn mạnh, cho phép họ cảm nhận sự tồn tại của vong linh. Ấn, Thủ Ấn, và Tâm Ấn là những cách kết nối và giao thoa giữa con người và thế giới vô hình.
Ấn Phái – Ký hiệu riêng của môn phái
Ấn Phái là một cách thủ ấn hoặc tâm ấn riêng biệt của môn phái đó. Điều này cho phép người tu học kết nối với thế giới vô hình thông qua các biểu tượng hoặc ký hiệu đặc trưng của môn phái đó.
Trên đây chỉ là những khái niệm cơ bản trong Huyền Thuật. Huyền Thuật là một thế giới kỳ quái và huyền bí, đang chờ đợi để được khám phá. Hãy để cho trí tưởng tượng của bạn bay xa và khám phá những bí ẩn vô tận của Huyền Thuật.