Mùa Xuân đã đến, hoa cúc và hoa mai nở rộ. Cuộc sống của con vẫn lênh đênh, không ổn định. Đường đèo cao gió lộng, mưa nắng thất thường. Áo trận đã cũ, vai bạc phai màu. Nhìn xuân về, lòng con buồn thênh thang.
Trước khi đi xa, con hứa sẽ về bên mẹ vào mùa Xuân sau. Nhưng giờ đây đã bao mùa Xuân trôi qua rồi. Giờ đây, mẹ đã già, tóc bạc phơ. Buổi sáng chiều, trong vườn rau và vườn cà, mẹ phải dựa dẫm vào tay ai?
Đêm nay, núi rừng êm đềm, gió nhẹ thổi sang trên mùa Xuân. Mùi mai nở thơm thoáng khắp nơi. Linh hồn con mênh mông, chơi đùa vui vẻ. Khi xưa, trong những ngày quân đội chưa về, mẹ và con sum họp bên bếp hồng. Nghe mẹ kể những câu chuyện từ thời xa xưa.
Mẹ ơi, con hứa con sẽ trở về bên mẹ. Dù cho mùa Xuân đã qua đi, dù cho én đã từng bầy bay về ngàn phương. Dẫu biết con đã đi đâu, con vẫn sẽ về bên mẹ. Chỉ có bên mẹ mới chính là mùa Xuân thật sự.
Khi xưa, trong những ngày quân đội chưa về, mẹ và con sum họp bên bếp hồng. Nghe mẹ kể những câu chuyện từ thời xa xưa.
Mẹ ơi, con hứa con sẽ trở về bên mẹ. Dù cho mùa Xuân đã qua đi, dù cho én đã từng bầy bay về ngàn phương. Dẫu biết con đã đi đâu, con vẫn sẽ về bên mẹ. Chỉ có bên mẹ mới chính là mùa Xuân thật sự.