Hôm xưa tôi đến nhà em, nhưng khi ra về, tôi đã quên mất cây đàn. Đêm khuya thức mơ màng, chờ mai tìm đến cô nàng ngây thơ.
Hôm sau tôi lại đến nhà em, cây đàn vẫn nằm đó, nhưng em đã không còn. Bông hoa trên phím tươi cười, người tiên tặng đoá hoa đời xinh xinh.
Tôi nâng niu cây đàn, nhưng tình yêu mang theo tang tính. Khi bông hoa úa vàng, lòng tôi phải đối diện với dư âm, liệu có nhớ người hay chỉ nhớ hương?
Đàn ơi, hãy lên tiếng than hay reo lên nỗi oan trên đường lên viễn phương.
Người ơi, tôi thường muốn biết, giữa tình yêu và cây đàn, em yêu ai hơn?