Trong thời gian gần đây, tôi đã đọc một cuốn truyện rất thú vị và nó đã gợi cho tôi nhiều kỷ niệm về những tác phẩm khác. Chẳng hạn, khi tôi đọc “Gặp anh trong ngàn vạn người” của Tuyết Ảnh Sương Hồn, tôi liên tưởng ngay đến truyện “Nếu chỉ là thoáng qua”. Hay khi tôi đọc “Đồ mi đã héo, đêm chưa tàn” của Truy Ức Niên Hoa, tôi lại nhớ ngay đến “Hóa ra anh vẫn ở đây” của Tân Di Ổ. Điều này cho thấy những điểm tương đồng giữa các tác phẩm này. Tuy vậy, “Đồ mi” lại để lại một ấn tượng khá buồn và nặng nề hơn so với “Hóa ra”.
“Đồ mi” kể về mối duyên nợ của Cố Diệc Thành và Thư Thù từ khi cả hai còn tuổi thiếu niên cho đến khi trưởng thành. Cố Diệc Thành đã gây ra một tai nạn khiến Thư Thù trở thành người khiếm thính. Khi cả hai gặp lại nhau, Cố Diệc Thành đã hối hận về hành động của mình và từ đó, tình cảm giữa hai người dần nhen nhóm. Nhưng với những trở ngại địa lý, gia đình và sự xuất hiện của Liễu Nghiên, mối quan hệ giữa họ trở nên xa cách. Mặc dù Cố Diệc Thành luôn tìm một chút Thư Thù trong những người phụ nữ khác, nhưng anh biết rằng không ai có thể thay thế cô. Biết rằng cô không muốn nhận lại tình cảm của anh, Cố Diệc Thành vẫn không ngừng dõi theo cô.
Thư Thù, một cô gái sống trong cô đơn và im lặng, biết rằng con đường hạnh phúc của mình không hề dễ dàng. Sau khi mất cha, cô nhận ra rằng con người không thể tránh khỏi cái chết. Vì vậy, cô quyết định không để bất cứ điều gì quan trọng trong cuộc sống của cô thoát khỏi tầm kiểm soát. Dù bị đau đớn và mất đi đứa con, Thư Thù không dám mở lòng mình ra một lần nữa để không bị tổn thương. Những ác mộng cũ của cô quay trở lại và cô chọn cách dày vò Cố Diệc Thành. Tuy nhiên, sau hàng năm đau khổ, Thư Thù nhận ra rằng cô cần một người ở bên cạnh, và lúc đó, Cố Diệc Thành đã luôn đứng sau cô, sẵn sàng đến bất cứ khi nào cô cần anh.
Nếu tôi chưa đọc “Hóa ra anh vẫn ở đây”, tôi chắc chắn sẽ rất thích “Đồ mi”. Tuy nhiên, so với “Hóa ra”, cuốn truyện này có một điểm kết thúc quá ảm đạm. Trong khi Cố Diệc Thành luôn yêu Thư Thù bằng tất cả trái tim, Anh chỉ đến bên cạnh cô lặng lẽ và theo dõi cô. Thư Thù, dù có yêu anh, nhưng sau một thời gian dài đau khổ, cô cũng cứng đầu và không muốn mở lòng mình một lần nữa. Tình yêu của hai người được xây dựng dựa trên những nỗi đau và sợ hãi. Mặc dù có những lúc Thư Thù không chờ đợi anh như vậy, nhưng đối với cô, anh vẫn là duy nhất. Thế nhưng, anh đã không còn như trước đây, và giữa hai người vẫn còn một rào cản không thể vượt qua.
Dù cuốn truyện kết thúc một cách trọn vẹn, nhưng không thể phủ nhận rằng quá trình để đến được đó là một hành trình buồn và nặng nề. Những tình cảm đã mờ nhạt sau nhiều năm và chỉ còn lại những kí ức đau lòng khi Cố Diệc Thành và đứa con của cô đến. Vì vậy, Thư Thù nhận ra rằng cô cần một người biết chăm sóc và ở bên cạnh cô. Và người đó luôn dõi theo cô, từ lúc nào đó những ác mộng đã trở thành giấc mơ hạnh phúc. Vì vậy, cô đã một lần nữa mở lòng và đón nhận hạnh phúc của cuộc đời mình.
Chính vì vậy, “Đồ mi” được xem như một tác phẩm tình yêu đắng cay. Mặc dù có những điểm yêu thương và hạnh phúc, nhưng những nỗi đau và nỗi sợ hãi cũng không ngừng đeo bám hai nhân vật chính. Cảm nhận về viễn cảnh tương lai của cuốn truyện này phụ thuộc vào từng người, nhưng với tôi, phần cuối của câu chuyện quá buồn và ảm đạm. Cuốn truyện để lại trong tâm trí tôi cảm giác mệt mỏi và u uất.