Khi nhắc đến câu đố, chúng ta thường nghĩ đến những câu hóc búa khó đoán, nhưng sau cùng lại nhận ra đơn giản mà thú vị. Dù đôi khi gặp khó khăn khi suy nghĩ về đáp án, giải câu đố cũng là cách thú vị để giải trí cùng bạn bè và gia đình trong những lúc rảnh rỗi.
Ngoài ra, việc cố gắng tìm lời giải cho câu hỏi cũng là cách kích thích trí não, mở rộng kiến thức và liên tưởng đến các sự vật trong cuộc sống. Câu đố không chỉ giúp rèn luyện tư duy mà còn phát triển trí não của chúng ta.
Hãy cùng giải câu đố sau đây:
Có đầu mà chẳng có đuôi/Có một khúc giữa cứng ruôi lại mềm?
Câu đố này nghe có vẻ bí ẩn, nhưng đáp án thực sự rất đơn giản. Đó chính là “đòn gánh”.
Đòn gánh là một vật dụng thân thuộc trong tuổi thơ của nhiều người, đặc biệt là ở vùng nông thôn. Ngay cả ở thành phố, chúng ta cũng có thể thấy những bà, cô bán hàng rong vẫn cầm trên vai những chiếc đòn gánh, hai đầu đầy rau củ tươi ngon, hoa nặng cả chục cân mà không mất thăng bằng. Khi người gánh cảm thấy mỏi, họ chỉ cần đổi vai cầm đòn gánh để tiếp tục công việc.
Trong cuộc sống lao động của người Việt xưa, chiếc đòn gánh trên vai luôn gắn liền với hình ảnh người phụ nữ chịu thương chịu khó, tảo tần và lam lũ.
Để tạo nên chiếc đòn gánh hoàn hảo, người thợ phải tìm những cây tre già, thẳng và không bị sâu bệnh. Trước khi chế tạo, cây tre sẽ được ngâm trong nước khoảng hai tháng. Sau đó, cây tre được chia thành từng mảnh và mắt tre được vót nhẵn hai bên để làm bề mặt đòn gánh nhẵn và đẹp.
Ở mỗi đầu của đòn gánh, có rãnh được khắc sâu để làm chỗ treo quang gánh. Hai đầu đòn gánh phải được khắc rãnh cân xứng nhau để đảm bảo cân bằng. Điều quan trọng nhất khi chế tạo đòn gánh là độ đàn hồi. Nếu đòn gánh quá cứng, người gánh sẽ mệt vai, còn quá mềm thì không thể chịu được trọng lượng hai đầu và dễ gãy.
Như vậy, đòn gánh không chỉ là một câu đố thú vị mà còn mang trong mình ý nghĩa sâu sắc về sự lao động, sự chịu khó và bền bỉ của người phụ nữ Việt Nam.