Cách đây vài chục năm, mỗi dịp Xuân về, mọi người đều lo lắng tìm kiếm thiệp Tết để gửi đến người thân yêu. Đó là cách để thể hiện tình yêu thương và quan tâm, hoặc đôi khi chỉ là một nghĩa vụ truyền thống. Trong thời đại công nghệ hiện nay, mọi người vẫn giữ thói quen này, nhưng ít người gửi thiệp qua đường bưu điện, thay vào đó, họ tìm kiếm những mẫu thiệp trên internet, viết vài dòng chúc tốt đẹp, sau đó gửi qua email. Hoặc trong ba ngày Tết, họ gọi điện thoại chúc Tết nhau. Trong gia đình, con cháu chúc Tết ông bà, cha mẹ và nhận tiền lì xì. Mỗi gia đình có những lời chúc riêng, ví dụ như “Chúc Cô Hai năm nay gặp nhiều may mắn, công việc thuận lợi, trẻ mãi không già” hoặc “Chúc anh Ba năm nay thi đậu đại học, gặp người yêu như ý, tiến xa trong tình yêu”. Chúc mừng mọi người trong gia đình có một mùa Xuân an lành, hạnh phúc và đạt được mọi ước mơ.
Trong những ngày Xuân này, người Việt Nam thường nghe những bản nhạc Xuân, những lời chúc tặng nhau đầy ý nghĩa. Một bài hát nổi tiếng là “Cánh Thiệp Đầu Xuân” của nhạc sĩ Minh Kỳ & Lê Dinh đã gửi lời chúc Tết đến mọi người: “Tôi chúc mọi người mọi điều ước muốn, hạnh phúc tràn đầy, để người yêu dấu quay về gia đình, tìm được niềm vui bên lửa ấm”. Điều này thật tràn đầy cảm xúc và dễ xúc động.
Tuy nhiên, những lời chúc tốt đẹp kể trên thường mong muốn đạt được nhiều thứ về tài lộc, danh vọng, tình yêu… những thứ mà con người khó có thể kiểm soát. Thế nhưng, ai trong chúng ta có thể thoát khỏi lòng ham muốn qua những câu chúc?
Tuy nhiên, có một câu chúc thiền vị, mà các Phật tử thỉnh thoảng chúc nhau, đó là câu: “Tôi chúc cô, chúc chú, chúc anh hay chúc chị được thân tâm thường an lạc”, hoặc là câu chúc trong Thiền môn: “Con kính chúc Sư Thầy, kính chúc Sư Cô… pháp thể khinh an, tuệ đăng thường chiếu, Phật sự viên thành” v.v… Những lời chúc này nghiêng về đời sống tâm linh và mong muốn vị Thầy có sức khoẻ tốt, trí huệ sáng suốt và truyền đạt kinh nghiệm tu tập để giúp mọi người đạt được bình an hạnh phúc thực sự trong cuộc sống phức tạp này.
“Thân Tâm Thường An Lạc”
Trong bài viết này, chúng ta sẽ tìm hiểu về “Thân Tâm Thường An Lạc”. Đây là một câu chúc thông qua thể hiện lòng chân thành và tình yêu thương. Tuy ngắn gọn, nhưng câu chúc này mang trong mình một bài học sâu sắc về cách tìm kiếm sự bình an và hạnh phúc thật sự trong cuộc sống. Để đạt được sự an lạc, không đơn giản chỉ nghe người khác chúc mình, mà chúng ta phải tìm hiểu về “Thân Tâm” của chính mình.
Trong kinh Ngũ Uẩn, Vô Ngã Tướng, Đức Phật đã dạy rằng con người bao gồm hai phần là Thân và Tâm. Thân là vật chất, còn Tâm là nhận thức. Thân và Tâm luôn kết hợp với nhau. Thân là những gì chúng ta có thể nhìn thấy và chạm vào, trong khi Tâm không thể nhìn thấy nhưng có thể hiểu qua sự biểu hiện của Thân. Ví dụ, khi Tâm vui vẻ, chúng ta có thể nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng, nụ cười tươi tắn. Ngược lại, khi Tâm buồn, chúng ta có thể thấy sự khó chịu trên khuôn mặt. Tuy nhiên, sự an lạc được tạo ra từ chính con người, không chỉ do lời chúc từ bên ngoài. Nếu trong lòng ta đang cảm thấy buồn bã, không an lành, thì lời chúc cũng không thể mang lại hạnh phúc. An lạc phải đến từ bên trong. Để đạt được sự an lạc, chúng ta cần kiên nhẫn tu tập để tâm của chúng ta trở nên yên bình và tránh xa khỏi lòng lo âu và phiền não.
Tu Tập Cho Thân Tâm An Lạc
Theo giáo lý Phật giáo, mọi thứ trên thế giới này đều chịu ảnh hưởng của quy luật vô thường, hay còn gọi là quy luật biến đổi. Vì vô thường mà Tâm của chúng ta thường lúc vui lúc buồn. Vì vô thường mà Thân của chúng ta thường lúc khỏe mạnh lúc ốm yếu. Do đó, sự hạnh phúc của con người sẽ thay đổi tùy thuộc vào hoàn cảnh gia đình, xã hội, không gian, thời tiết và tình cảm.
Trong xã hội bận rộn và căng thẳng như hiện nay, chúng ta thường xuyên gặp phải stress và căng thẳng, gây ra nhiều loại bệnh tâm thể như căng thẳng, bệnh tim mạch, cao huyết áp, tiểu đường và bệnh tâm lý. Tuy nhiên, tu thiền có thể giúp ngăn chặn và chữa trị căn bệnh trầm cảm này.
Để đạt được “Thân Tâm Thường An Lạc”, chúng ta cần tu tập đều đặn. Mục đích của tu tập là làm chủ tâm ngôn và ý ngôn của chúng ta. Khi tâm ngôn tĩnh lặng, chúng ta đang sống trong Tánh Giác và trải nghiệm sự hạnh phúc. Tuy nhiên, chúng ta cũng không nên bám lấy sự hạnh phúc. Chúng ta cần ý thức rằng sự hạnh phúc cũng là một hình thức gắn bó và không giúp chúng ta tiến bộ trong tu tập. Vì vậy, chúng ta cần thực hành “Ly Hỷ Trú Xả”, tức thầm nhận biết rằng chúng ta đang có hạnh phúc, nhưng không bám lấy nó. Thay vào đó, chúng ta an trú trong sự thanh thản của tâm.
Trước khi kết thúc bài viết này, chúng tôi muốn gửi đến quý vị một lời khuyên. Hãy luôn tự chiếu sáng vào Tâm của mình để nhận biết chúng ta đang ở trong Tâm nào. Nếu thường xuyên ở trong Tánh Giác, chúng ta sẽ được “thân tâm thường an lạc”. Chúc mừng!