Trăng, liệu có phải là ánh sáng? Trăng giữa mùa thu, ánh sáng trở nên kỳ ảo hơn, thơm thơm đầy mê hoặc. Nếu ta lắng nghe một cách ung dung, ta sẽ nghe thấy những giai điệu êm đềm hòa quyện với tiếng gió rít phá vỡ im lặng. Những âm thanh đó truyền đi xa xăm, chạm vào đâu đó mà không ai cảm nhận được. Đó là sự bùng nổ của trăng rằm trung thu – một đêm siêu hình, vô tận, tượng trưng cho mong ước xây dựng bằng những giọt nước mắt, là hiện thân của niềm vui buồn, và hơn hết, là biểu tượng của sự thương thơm. Anh Ngưu và chị Chức có cảm nhận như vậy, phải không?
Dòng sông chẳng khác gì một tấm lụa trắng, hoặc một đường trăng vàng rực. Hai bên bờ sông là cát dịu mát, rừng xanh mênh mang và hoang sơ, yên bình. Chị tôi và tôi cầm chèo nhỏ, nhẹ nhàng hướng điều khiển những dòng nước vàng trôi trên mặt nước.
Chị tôi cười vui vẻ, tiếng cười trong trẻo như thủy tinh, đầy tinh khiết đặc biệt. Chị lúc nào cũng hỏi và thách tôi: “Em ơi, chị hỏi em nhé, trăng mọc dưới nước hay mọc trên trời, và chúng ta đang đi thuyền trên trời hay dưới nước?” Tôi ngước mắt lên trời, sau đó nhìn xuống nước và cười đáp: “Cả cả hai, chị ạ”. Chúng tôi vui sướng, hai chị em thỉnh thoảng nổi lên tiếng cười làm hiệu ứng đầy niềm vui của không khí.
Chúng tôi bị ánh sáng, sự kỳ diệu không đủ, Ngưu lang và Chức nữ, chúa của đêm trung thu cho gió thu mang đến gần chúng tôi một hương vị đặc biệt, ngọt ngào như mùi của nước băng. Trong không gian đó, có thể nghe sóng gợn của những tiếng kêu rên đầy nhớ nhung xa xưa… Thuyền đi êm ái, chúng tôi có cảm giác như đang đi trong vùng mơ màng, và say sưa ngây ngất vì ánh sáng. Hai chị em như lạc vào một thế giới khác, không biết mình là ai nữa. Bắt đầu từ sự huyền ảo. Mỗi lúc trăng lên cao, không khí trở nên ấm áp hơn, sự thông minh, những giấc mơ, thơ ca, nước và thuyền cùng tràn lên như mây khói… Ở tầng không gian cao, sông Ngân Hà trinh bạch lạc lối giữa những ngôi sao lạc.
Chị tôi bỗng reo lên: “Gần rồi! Hãy chèo nhanh lên em! Chúng ta đậu thuyền ở bến Hàn giang!” Đi trên thuyền, chúng tôi có cảm giác thú vị như đang đi trên một chiếc thuyền hoàn hảo, tinh xảo, vì luôn luôn có những viên ngọc tuyệt đẹp rơi lặng xuống thuyền…
Trên kia, đúng vậy, trên kia có hình ảnh một tiên nữ đang kêu thuyền để qua sông.
Tâm trạng thú vị của chúng tôi dần mất đi sự lấp lánh. Chị tôi chỉ vào bến đò thôn Chùa Mo và bảo tôi: “Hết rồi! Trí ơi! Trăng bị mắc kẹt trên cành trúc kia đấy, nhìn không? Nó cố gắng gỡ mãi mà vẫn không thể thoát ra, chúng ta phải làm sao, Trí?” Tôi cười: “Hay là chúng ta đậu thuyền ở bến này, sau đó tôi trèo lên động cát và giúp trăng thoát khỏi tình thế nguy hiểm”. Hai chị em giấu thuyền trong bụi hoa lau vàng rực, rồi cùng đi vào một con đường hết sức lạ, chân dẫm lên cát như đang bước trên những tấm lụa mịn màng. Dòng nước suối chảy ở hang đá trắng, trong suốt như nước ngọc tuyền, trồng lên những tầng lá, khiến con tim ta thảm thiết vì giống như những bông hoa trắng tinh khiết…
Đêm nay sao đẹp và kì diệu như một bức tranh sống động? Tôi muốn hỏi chị tôi xem có cảm giác ngọt ngào trong cổ họng như khi uống một ngụm nước lạnh, mát lạnh làm tê cả lưỡi và hàm răng. Chị tôi chỉ còn im lặng – từng chiếc lá trăng rơi trên áo như những mảnh nhạc vàng. Động là một khối đá trắng như kẽm, trắng hơn da thịt của người tiên, của vải lụa, hơn cả phẩm giá của sự trong sạch – một màu trắng khiến tôi muốn lăn lộn điên cuồng, muốn hôn môi, hoặc ôm má để trải nghiệm hương thơm dịu dàng của cát…
Hai chị em nắm tay nhau, cả hai đầu gối mỏi quá, cùng ngã lăn ra. Lại một lần nữa, tiếng cười của chị tôi vang lên, trong trẻo trong không khí. Lên đỉnh, hai chúng tôi cảm thấy mệt mỏi hơn một chút. Nhưng ánh sáng quá sáng, tâm trí không biết làm sao có thể nhận lấy được? Đây có phải là nước Nhược non Bồng, động phủ thần tiên từ ngàn xưa vẫn còn tồn tại? Nhìn xuống cát, tôi cố tìm dấu vết của một bước chân của nữ tiên Dao Nguyên, nhưng cát phẳng lì như lụa căng, không thể tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào.
Ở đâu, chúng ta đang ở giữa mùa trăng, mở mắt ra nhưng không thấy rõ hướng nào là đông, tây, nam, bắc, hay còn lại mười phương phật. Không gian tràn đầy những màu sắc mơ màng, khiến đôi mắt của chị tôi và tôi quên mất bản thân vì sự chói lóa… Ở mọi nơi đều có trăng, có ánh sáng. Cảm giác như thế giới đang chở chúng tôi đến một thế giới khác, ngập tràn ánh trăng và trôi nổi êm đềm.
Ánh sáng tràn trề, ánh sáng tràn đầy. Chị tôi và tôi giữ chặt vạt áo, như bọc lấy những món quý giá… Tôi bỗng thấy chị tôi trở nên dịu dàng, thanh thoát, tươi tốt và uy nghi như Nữ thần Maria – sự tuyệt hảo trọn vẹn. Tôi muốn quỳ lạy, xin được ban ơn từ bào chữa. Nhưng ói, sao chị tôi đẹp đến thế này. Da trắng của chị ấy, áo quần trắng, trông thanh sạch vô cùng.
Tôi nắm lấy tay chị tôi và hỏi một câu hỏi cười nghịch ngợm: “Chị có phải không mặc chị?”. Tôi run run khi có ý nghĩ: Chị tôi là nàng Nữ thần Ngọc, một linh hồn, hay một yêu tinh. Nhưng tôi cười to và nhanh chóng đáp lại: “A ha, chị Lễ ơi, chị là trăng, còn em đây cũng là trăng!”. Nhìn chị tôi và tôi, quả thật đúng là trăng. Chị tôi hân hoan như mùa xuân, nhảy nhót vui vẻ, như ngày mà con gái mười lăm tuổi được phát triển toàn diện. Tôi nhìn mãi chị tôi và mừng trong lòng với sự vui mừng vô tận. Có lúc tôi đã tự hào thay cho sắc đẹp nhu mì đó, nhưng chỉ khi đêm thu đến tôi mới thực sự cảm nhận. Những phút sáng sủa như hôm nay làm sáng tác linh hồn tôi và giải thoát “tôi” ra khỏi thân xác… Tôi bỗng vỗ tay mắt điên cuồng và vụt một ngôi sao đang rơi. Chị tôi từ xa chạy lại và bảo tôi:
- Em ơi, em đùa quá, chị sợ âm thanh rung động làm mất ánh sáng…