Làm mẹ, chúng ta luôn mong muốn con có cuộc sống vui vẻ, khỏe mạnh và hạnh phúc. Mỗi bước tiến trên con đường trưởng thành của con đều có mẹ đồng hành bên cạnh, mong rằng con sẽ luôn vững chãi để bước vào những chương mới của cuộc đời. Và khi con chính thức bước vào năm lớp 1, tâm trạng của bất kỳ người mẹ nào cũng đong đầy lo lắng và háo hức.
Chị Nguyễn Thị Thu Thủy, một người mẹ 30 tuổi đến từ Vĩnh Phúc, đã chia sẻ về những dòng thư gửi con gái vào lớp 1. Những lời tâm sự chân thành của chị đã khiến rất nhiều phụ huynh cảm thấy xúc động và chia sẻ cùng nhau.
“Mẹ sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay, khi mẹ nắm tay con đưa con đến khung cửa của lớp học và nhìn con hồi hộp bước vào. Đó là một chương mới trong cuộc đời con đấy, con yêu ạ! Mẹ vẫy tay chào con với nụ cười tươi để che giấu cảm giác buồn trong lòng, và khi mẹ quay lưng ra đi, nước mắt cứ tuôn trào như lần đầu tiên mẹ đón con vào lòng khi sinh ra. Lúc đó, mẹ mừng vui chào đón con đến thế giới này, và hôm nay, mẹ xúc động mừng con đã bước thêm một bước vào hành trình học tập mà mẹ cũng đã trải qua.
Con ơi! Trước mắt con là rất nhiều “drama” nhưng cũng có vô vàn điều thú vị. Nhưng mẹ muốn nói với con trước một điều. Nếu con chưa biết, mẹ cũng đã từng là “con nhà người ta” đấy. Mẹ đã có 12 năm là học sinh giỏi, hai giải quốc gia và tốt nghiệp loại giỏi ở trường đại học hàng đầu – và mẹ chưa bao giờ ông bà ngoại cần phải quan tâm đến việc học hành của mẹ. Tuy nhiên, mẹ nhận ra rằng học không chỉ nằm ở các điểm số hay bằng khen, cũng không phải là sự công nhận và tán dương từ mọi người. Học còn nằm ở niềm vui, khi con biết thêm mỗi ngày về thế giới và cả về bản thân con. Niềm vui được biết, được hiểu chính là niềm vui được giao cảm với cuộc sống – đó chính là món quà lớn nhất mà việc học mang lại cho con đó!
Còn với mẹ… Vài tháng trước khi ngồi bên cạnh để con “vẽ” những chữ cái đầu tiên, mẹ nhận ra rằng mình cũng sẽ phải học những bài học mới.
-
Mẹ tức giận khi con không chịu ngồi yên. Tại sao con lại hay nháo nhào như con sâu vậy?
-
Mẹ mất kiên nhẫn khi con không thể viết theo hướng dẫn. Mẹ giải thích kỹ rồi mà, sao con vẫn không làm được?
-
Mẹ lo sợ mỗi khi có ai đó hỏi: “Lạc học đến đâu rồi? Con đã biết đọc chưa?”. Như thể tất cả những gì mẹ làm vì con sẽ trở thành số 0 nếu mẹ trả lời “cháu vẫn chưa biết đọc”. Cuối cùng, mẹ nhận ra lần nữa là con sẽ dạy mẹ bài học về việc buông bỏ.
Mẹ đã chìm đắm trong ý muốn nhào nặn con theo một tiêu chuẩn do mẹ tự đặt trong tưởng tượng: con phải ngồi yên, con phải tập trung, con phải viết đúng, con phải biết cách cách dòng khi viết, con phải thích học, và còn nhiều điều khác. Mẹ phải học cách buông bỏ ý muốn mù quáng của mình, vì càng cố gắng giữ nó lại, mẹ càng trở nên khổ. Vì con là một cá nhân độc lập, một cô bé 6 tuổi với khả năng tập trung chỉ được 15 phút và chưa thể nắm bắt bàn tay để viết đúng ngay từ lần đầu tiên. Với một cô bé, việc tô chữ có thể trở nên nhàm chán hơn việc vẽ một bông hoa. Những thực tế khách quan như vậy, mẹ đã vô tình quên mất khi chú trọng vào việc nhào nặn con theo ý mình.
Khi con bước vào lớp 1, đồng nghĩa với việc mẹ cũng học được một bài học mới về bản thân. Mẹ đã căng thẳng mỗi khi có ai đó hỏi về việc học của con, bởi mẹ không tự tin vào giá trị của chính mình. Mẹ quên rằng con là con, còn mẹ là mẹ. Hành trình học tập là của con, không thể dùng thành tích học tập của con để khẳng định giá trị cho bản thân mẹ.
Chính vì vậy, hôm nay mẹ ngồi lại và ghi lại 4 điều “tự răn” để mang theo trong hành trình sắp tới cùng con:
-
Mục tiêu ban đầu của việc đồng hành cùng con là hỗ trợ con xây dựng thói quen tự học và niềm vui trong việc học, không phải chỉ vì kết quả học tập.
-
Trước mỗi vấn đề, hãy đặt mình vào vị trí của con để hiểu những khó khăn mà con đang đối mặt: con đang ở đâu, gặp vấn đề gì và cần sự giúp đỡ như thế nào.
-
Đừng xem con như “thành phẩm” của mẹ, không dùng con làm phương tiện để mẹ khẳng định giá trị trước mọi người. Cách con học không phản ánh tư cách làm mẹ của mẹ.
-
Lớp 1 chỉ là một trong những bước ngoặt mà con và mẹ sẽ cùng nhau trải qua. Từ đó, còn vô vàn những bước ngoặt khác (khó khăn hơn) mà con sẽ phải trải qua.
Nghĩ vậy thì mọi khó khăn hôm nay đơn giản hơn rất nhiều. Chỉ cần tâm thế vững vàng của mẹ – mẹ tin rằng đó là điều mà con cần nhất. Con ơi, bầu trời của con đây, đã đến lúc con vỗ cánh rồi!