Mục lục
Cái tôi trữ tình của Hoàng Phủ Ngọc Tường trong tùy bút Ai đã đặt tên cho dòng sông
I. Dàn ý Cái tôi trữ tình của Hoàng Phủ Ngọc Tường trong tùy bút Ai đã đặt tên cho dòng sông
1. Mở bài
- Giới thiệu về Hoàng Phủ Ngọc Tường và “Ai đã đặt tên cho dòng sông”, giới thiệu cái tôi trữ tình của tác giả trong tác phẩm
2. Thân bài
a. Giải thích cái tôi trữ tình và khái quát cái tôi trữ tình của nhà văn
- Cái tôi trữ tình là tâm trạng, cảm xúc, cảm nhận của tác giả trước hiện thực khách quan.
- Cái tôi trữ tình của Hoàng Phủ Ngọc Tường trong “Ai đã đặt tên cho dòng sông” là cái tôi mê đắm, tài hoa, uyên bác và có tình yêu say đắm quê hương, xứ sở, đặc biệt với Huế và Hương giang.
b. Cái tôi mê đắm và tài hoa
- Miêu tả vẻ đẹp của dòng sông Hương từ góc nhìn địa lý
- Góc nhìn lịch sử về dòng sông
- Tài hoa trong việc sử dụng ngôn ngữ và các biện pháp nghệ thuật
c. Cái tôi uyên bác và giàu vốn hiểu biết
- Miêu tả sông Hương, như sinh thể có tâm trạng, biết yêu nước trong những tháng ngày gian khổ hào hùng của dân tộc
- Cái tôi uyên bác của nhà văn đã khám phá và phát hiện những đặc điểm văn hóa thú vị của sông Hương
d. Cái tôi yêu tha thiết quê hương, xứ sở, Huế và sông Hương
- Tình yêu Hoàng Phủ Ngọc Tường dành cho Hương giang thực ra chính là tình yêu tha thiết, mãnh liệt dành cho đất nước.
3. Kết bài
- Đánh giá lại cái tôi trữ tình và phong cách tác giả, giá trị tác phẩm
II. Bài văn mẫu Cái tôi trữ tình của Hoàng Phủ Ngọc Tường trong tùy bút Ai đã đặt tên cho dòng sông
1. Bài mẫu Cái tôi trữ tình của Hoàng Phủ Ngọc Tường trong tùy bút Ai đã đặt tên cho dòng sông hay nhất số 1
-
Dàn ý Phân tích cái tôi trữ tình của Hoàng Phủ Ngọc Tường trong tùy bút Ai đã đặt tên cho dòng sông
- Mở bài
- Thân bài
- Cái tôi mê đắm, tài hoa
- Cái tôi uyên bác và giàu vốn hiểu biết
- Cái tôi yêu tha thiết quê hương, xứ sở, Huế và sông Hương
- Kết bài
-
Bài văn Phân tích cái tôi của Hoàng Phủ Ngọc Tường trong bút kí Ai đã đặt tên cho dòng sông
Hoàng Phủ Ngọc Tường là nhà văn có vốn hiểu biết phong phú về nhiều lĩnh vực. Nét đặc sắc trong sáng tác của ông đó là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trí tuệ và tính trữ tình. Tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật tài hoa của ông phải kể đến bài bút kí “Ai đã đặt tên cho dòng sông”. Tác phẩm đã làm nổi bật cái tôi trữ tình của Hoàng Phủ Ngọc Tường.
Với cái tôi mê đắm, tài hoa, Hoàng Phủ Ngọc Tường nhìn sông Hương như là một nhân vật. Ở góc độ khoa học, sông Hương là một dòng chảy địa lí vô cùng đặc biệt. Đây là dòng sông chỉ thuộc về một thành phố duy nhất đó là thành phố Huế. Còn ở góc nhìn thi ca, với đôi mắt tài hoa lãng mạn của một tâm hồn nghệ sĩ Hoàng Phủ Ngọc Tường nhìn sông Hương như một người con gái đẹp. Nhà văn còn nhìn sông Hương từ góc nhìn địa lí để thấy được nó như “Cô gái Di-gan phóng khoáng và man dại”. Không chỉ vậy, sông Hương còn là “người mẹ phù sa của một vùng văn hóa xứ sở”. Từ ngàn đời nay sông Hương đã lặng thầm bồi đắp phù sa để góp phần hình thành một vùng văn hóa thẩm mĩ dọc hai bên bờ, sông Hương là cội nguồn của không gian văn hóa Huế. Nếu chỉ mải mê nhìn ngắm gương mặt kinh thành của dòng sông thì ta chỉ biết dòng sông ấy với vẻ đẹp “dịu dàng pha lẫn trầm tư” mà vĩnh viễn không bao giờ biết được ở nơi thượng nguồn, nó đã mang một vẻ đẹp vừa hoang dại, bản năng, vừa dịu dàng, trí tuệ đến như vậy. Khi về đến đồng bằng, “sông Hương như một người gái đẹp nằm ngủ mơ màng giữa cánh đồng Châu Hóa đầy hoa dại”. Người con gái đẹp sông Hương được đánh thức bằng tình yêu. Sau đó, dòng sông bắt đầu dấn thân vào một hành trình “tìm kiếm có ý thức” để đi tới nơi gặp gỡ với người tình mong đợi. Trong hành trình ấy, “Sông Hương chuyển dòng một cách liên tục vòng giữa khúc quanh đột ngột, uốn mình theo những đường cong thật mềm”. Với cái nhìn mê đắm, tài hoa, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã miêu tả dòng sông Hương ở nhiều góc độ và đẹp đến lạ lùng.
Cái tài hoa của Hoàng Phủ Ngọc Tường còn được thể hiện ở việc, nhà văn sử dụng vô số những liên tưởng, so sánh thú vị. Khi miêu tả sông Hương ở thượng nguồn “rầm rộ giữa những bóng cây đại ngàn, mãnh liệt qua những ghềnh thác, cuộn xoáy như những cơn lốc vào những đáy vực bí ẩn, và cũng có lúc nó trở nên dịu dàng và say đắm giữa những dặm dài chói lọi màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng”. Bằng so sánh thú vị, tác giả đã gợi ra hình ảnh dòng sông sinh động như con người, lúc thì “rầm rộ”, lúc thì “dịu dàng”, “say đắm”. Trong khoảnh khắc trùng lại của sông nước, sông Hương hiện lên như một tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya. Với cái nhìn rất mực tài hoa của Hoàng Phủ Ngọc Tường, sông Hương giống như nàng Kiều dâng cho chàng Kim một bản đàn tuyệt diệu trong đêm tình tự. Phép so sánh liên tưởng đã nâng dòng sông thành đích thực một tâm hồn. Tác giả bài bút kí “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” đã từng tâm sự “Sông Hương và thành phố Huế của nó gợi cho tôi nhớ đến hình tượng một cặp tình nhân trong truyện Kiều. Tìm kiếm và đuổi bắt, hào hoa và đam mê, thi ca và âm nhạc, nó gắn bó với nhau trong một tình yêu muôn thuở”.
Cảm nhận khi đọc bút kí “Ai đã đặt tên cho dòng sông” là Hoàng Phủ Ngọc Tường là người có cái tôi uyên bác, hiểu biết về nhiều lĩnh vực. Ông am hiểu về âm nhạc Huế và sành sỏi về âm nhạc. Khi nghe tiếng mái chèo khua nước trong đêm mà nhà văn cảm nhận được cả âm thanh, dây cung và sự buông lơi của giọt đàn xưa cũ: “Trong như tiếng hạc bay qua/ Đục như tiếng suối mới xa nửa vời”. Qua đây, tác giả khẳng định sông Hương chính là môi trường sản sinh, là cội nguồn văn hóa của toàn bộ nền âm nhạc cổ điển. Vì vậy, chúng ta chỉ có thể cảm nhận được tinh hoa của nhạc Huế khi nó đã được biểu diễn trên sông Hương và vào lúc đêm khuya. Tác giả còn miêu tả vẻ đẹp của dòng sông từ góc nhìn lịch sử. Sông Hương trong lịch sử là dòng sông hùng tráng với những chiến công hiển hách nhưng cũng là dòng sông đau thương với nhiều mất mát, hi sinh. Dòng sông mang số phận chung của con người Việt Nam qua các thời kì lịch sử.
Đọc tác phẩm “Ai đã đặt tên cho dòng sông”, người đọc còn thấy được một cái tôi thiết tha, mê đắm với vẻ đẹp của xứ Huế. Nếu chỉ là những rung động nhất thời thì có lẽ Hoàng Phủ Ngọc Tường không thể mang đến cho người đọc một tác phẩm đặc sắc như vậy. Phải yêu, phải thật trân trọng và có vốn hiểu biết sâu rộng về con sông quê hương thì tác giả mới có thể miêu tả vẻ đẹp của dòng sông ở nhiều góc độ. Tình cảm ấy như chảy tràn trong trái tim tác giả, khơi nguồn cảm hứng sáng tác cho ông. Hoàng Phủ Ngọc Tường viết về sông Hương bằng tất cả những cảm xúc chân thành, yêu thương nhất.
Xuyên suốt bài kí “Ai đã đặt tên cho dòng sông”, người đọc có thể cảm nhận được cái tôi trữ tình của Hoàng Phủ Ngọc Tường. Với cái tôi tài hoa, mê đắm, uyên bác, tác giả đã mang đến cho người đọc cảm nhận hình ảnh dòng sông Hương đẹp đến nao lòng. Để rồi dù cho thời gian có trôi qua thì vẻ đẹp của con sông quê Hương vẫn còn mãi trong lòng người muôn đời.
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
- HẾT – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
Hoàng Phủ Ngọc Tường là nhà văn có cái tôi độc đáo. Chính điều đó đã làm nên nét riêng trong sáng tác của ông. Để hiểu hơn về bài bút kí, bạn có thể tham khảo các bài khác trên các trang web uy tín.