Trong cái xô bồ của cuộc sống, đã trôi qua hơn 40 năm: cơm áo gạo tiền, tôi mới có dịp viết “Báo tường” để sống lại kỷ niệm tuổi thơ trên trang giấy học trò, nhớ về những ngày xưa đầy vô tâm.
Từ kỷ niệm
Hồi đó, tôi và các bạn cùng lớp nghèo vùng quê biển mặn mà. Trường học của chúng tôi chỉ có tường và mái bằng lá dừa. Những bảng đen mờ theo gió biển, những chiếc ghế xập xệ nằm phơi bày trước triều cường. Bất chấp những khó khăn đó, chúng tôi vẫn háo hức làm báo tường với sự thanh xuân và phấn khởi đáng yêu. Việc tìm giấy “Rô ky” để làm báo tường thật khó, phải đi chợ huyện, đi thuyền ra trường nguyên buổi. Còn việc tìm bút chì màu: xanh, đỏ, vàng, cam… để trang trí tựa đề cũng là chuyện vui suốt vài ngày. Chọn chủ đề cho tờ báo tường để tranh tài với các lớp khác càng làm cuộc chơi trở nên sôi động hơn. Các cô gái thích tựa báo mềm mại, nhẹ nhàng như “Tuổi học trò”, còn các chàng trai thì thích những cái tên hào hùng như “Quyết thắng”, “Tiến lên”, “Niềm tin”…
Ảnh minh họa.
Kỷ niệm đáng nhớ
Từ sáng sớm, chúng tôi đã đổ về trường để chuẩn bị cho tờ báo “cưng” của mình. Nhóm biên tập được chọn từ những học sinh giỏi văn nhất lớp, những người có “hoa tay” phụ trách việc vẽ tựa báo và các bài viết “không chuyên” của lớp. Lúc đó, chúng tôi chỉ sử dụng giấy tập để viết bài, làm thơ, vẽ tranh, dùng bút viết lá tre chấm mực tím từ các bình mực. Chúng tôi cẩn thận rất nhiều, tránh để mực bị nhòe hoặc viết sai chính tả. Thầy trò chúng tôi miệt mài làm báo, thậm chí quên cả việc ăn trưa. Khi có ăn thì chỉ là những chiếc bánh lá dừa, chuối, đậu hay gói xôi vò đậu xanh mang theo từ sáng sớm. Công việc tô màu tựa báo để không lem luốc, đẹp và hấp dẫn đòi hỏi sự khéo léo của chúng tôi. Khi đã tô màu xong, chúng tôi phải sử dụng quạt, nón lá, nón rơm hoặc bất cứ thứ gì có thể tạo cảm giác gió để làm khô mực.
Điều tuyệt vời nhất là khi những bài viết chất phác của chúng tôi được đăng trên tờ báo tường của lớp. Niềm vui còn gấp bội khi tờ báo đạt giải cao của trường. Cả lớp chúng tôi vui mừng reo hò vang lên khi được tuyên dương. Tiền thưởng được dùng để tổ chức các buổi liên hoan chỉ bằng bánh, kẹo, mứt, sương sa, hột lựu, hột é, đười ươi… Cả lớp cười tươi, vui mừng và hát hò thoả thích.
Tết xưa và nay
Trong thời đại công nghệ, việc làm báo tường ở các cơ quan, trường học không còn được duy trì như trước. Nếu có làm, cũng chỉ qua loa và dựa vào sự trợ giúp của các phương tiện truyền thông hiện đại. Chỉ cần click chuột, mọi yêu cầu đều được đáp ứng nhanh chóng. Đẹp và hoa mỹ là điều không thể thiếu. Mọi màu sắc đều có sẵn, và phông chữ chỉ cần vài giây lựa chọn. Trong mỗi kỳ Tết, nhiều địa phương tổ chức hội báo xuân với hàng trăm tờ báo khác nhau như trăm hoa đua nở. Mọi tờ báo đều đẹp, công phu và tràn đầy màu sắc hấp dẫn (tất nhiên làm bằng các thiết bị hiện đại). Người ta còn tổ chức giải thưởng cho báo có nội dung hay nhất, hình thức hấp dẫn nhất, trang bìa đẹp nhất…
Ảnh minh họa.
Kỷ niệm đáng nhớ
Trong tâm tưởng tôi, vẫn còn nhớ những tờ báo đơn sơ, thô kệch ngày xưa. Nhớ về trường học nghèo cùng lũ học trò chăn trâu, chăn vịt háo hức làm báo tường xưa với sự phấn khích vô tận.
Báo tường ơi! Nhớ lắm khi xuân đến, Tết về.
Hoài niệm Tết xưa!