**GN – Ông bạn tu của tôi đã đi công tác ở Sài Gòn một năm và giờ đây ông trở về với thân hình gầy gò, mệt mỏi sau nhiều chuyến đi tàu xe. Ông đã ghé thăm tôi với món quà mang đến từ xứ sở Nam Bộ, gồm quả chôm chôm và ký hột dưa, để chúc mừng năm mới.
Ông bạn tu của tôi bước vào phòng và thở phào:
– Bạn biết không? Trên đường về, tôi đã trải qua nhiều cảnh khốn khó và mệt mỏi từ việc đi tàu xe.
Tôi hiểu được những cảnh trên đường mà ông bạn của tôi đã trải qua. Ở đây, đường phố đông đúc, ngôi nhà nơi đây nhỏ nhắn còn những nơi khác như xóm làng. Nói về cảnh giao thông và tham gia vào đó, không cần phải nói, ông bạn tôi rất sợ xe hơi. Lúc mới đến, ông vừa lái xe vừa run, khiến đứa cháu ngồi sau cười. Tôi cười và hỏi ông:
– Mọi người đều mong muốn trở thành dân sống ở thành phố ngọc Viễn Đông, ông đã thấy và định hình cho mình rồi đúng không?
Ông bạn không trả lời mà chỉ cười. Tôi pha ấm trà Bắc Thái thơm ngon để rót cho ông. Ông cầm cốc trà, nhìn nghiên ngẫm, sau đó khen ngon vì lâu rồi ông chỉ dùng trà B’Lao hoặc trà ướp sói Đà Lạt. Ông nhớ đến chùa Pháp Hoa. Mỗi đêm, tiếng chuông và giọng đọc kinh của ông hòa quyện với tiếng chuông, tạo nên một bản hòa âm du dương trên những phím đàn quen thuộc. Ông nhớ đến nỗi nước mắt, dù biết rằng có cơ hội gặp con trai, con dâu, cháu nội và những người mà ông yêu thương nhất trên đời là điều quý giá nhất.
Ông đã tận hưởng những ngày tháng hanh thông bên con cháu, những người mà ông yêu thương. Tuy nhiên, lòng ông không thể che giấu được sự nhớ nhung đối với ngôi chùa nhỏ bé trong làng quê này.
Uống trà đã làm ông tỉnh táo hơn. Ông bạn tôi bắt đầu kể về hành trình mới nhất của mình.
## Không nên vội vã trong cuộc sống
Trong thời gian ông ở Sài Gòn, ông đã đảm nhận việc đưa cháu nội đến trường mẫu giáo cách xa nơi ở, qua nhiều ngã tư với đèn xanh và đèn đỏ. Ông đã học cách chờ đèn đỏ từ bài thơ của tôi:
*Dừng chân đèn đỏ vội chi*
*Mấy khi ta được thỉnh thoảng*
*Vài ba hơi thở vào, ra*
*Bừng con mắt phố nở hoa xanh vàng.*
Khi gặp đèn đỏ, ông dừng xe lại, thở vào sâu và thở ra chậm; ông cảm thấy mạnh mẽ, nhẹ nhàng và thư thái. Hiện tại, ông không cần phải vội vã. Cuộc sống thật tuyệt vời! Qua thực hành như vậy, ông không còn cảm thấy nóng nảy và vội vã khi đèn giao thông chuyển sang màu vàng và xanh. Trong giờ cao điểm buổi sáng trên đường phố Sài Gòn, kẹt xe là điều không thể tránh khỏi và nó khiến cho ông bạn tôi muộn học 20 phút vì thời gian di chuyển trễ hẹn. Ông và cháu đến trường mầm non, hầu hết các cháu đã vào lớp, cô đang giảng bài thơ: “Đi đâu…” thì quá tuyệt vời! Ông bạn đã tạo nên một bài học văn chương về từ “vội”:
Đi đâu mà vội vàng
Mà vấp phải đá, mà quàng phải dây
Thủng thẳng như chúng em đây
Chẳng đá nào vấp, chẳng dây nào quàng.
Bài thơ này quen thuộc nhưng vẫn mang ý nghĩa sâu xa. Ông bạn tự hỏi liệu mình có cần phải vội vã không?
- Làm sao có thể tránh được! Có thể ít nhưng vẫn có.
Ở thành phố này, ông bạn từ miền Trung đã đến để thăm con trai mình và giúp đỡ anh ta chăm sóc cháu nội. Vì vợ con anh ta phải đi làm, và anh ta phải làm việc cho ba công ty khác nhau để đủ chi phí sống với giá cả đắt đỏ hiện nay. Trong một ngày, anh ta đã kết thúc công việc ở công ty thứ nhất và chuyển sang công ty thứ hai và thứ ba. Đến khi tối 10 giờ, anh ta đã mệt ra phèo và rời khỏi công ty cuối cùng để đến quán ăn vội vàng.
Sau khi ăn xong, đã là nửa đêm, anh ta phải về nhà nhanh. Khi anh ta đến nhà, anh ta không còn đủ sức nói chuyện với vợ và con. Anh ta vứt quần áo lộn xộn xuống sàn nhà, ngồi trên giường, khát nước và tim đập loạn xạ. Anh ta không đủ năng lượng để đứng dậy để uống nước nên anh ta quyết định chờ đến sáng hôm sau, và sau đó anh ta đi vào giấc ngủ như chết.
Ngày hôm sau, mọi thứ diễn ra như thường lệ.
Cuộc sống có thời gian mềm mại và có thời gian vội vã, ồn ào và bận rộn như một con sông trong mùa lũ.
Ông bạn tôi dừng câu chuyện và lấy ra một bài thơ “Vội” viết tay trên một tờ giấy và tặng cho tôi. Ông đã tìm thấy bài thơ này trên một trang web. Chúng tôi cùng đọc bài thơ của nhà thơ Thích Tánh Tuệ và nhận thấy rằng bài thơ này có 34 chữ “vội”. Đây là một con số ấn tượng, nhưng càng suy ngẫm, chúng tôi càng nhận thấy ý nghĩa sâu xa của nó:
Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa.
Vội vàng sum họp, vội chia xa
Vội ăn, vội nói, vội thở
Vội hưởng thụ mau để vội già
Vội sinh, vội tử, vội đôi lời
Vội cười, vội khóc, vội buông lơi
Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ!
Vội vã tìm nhau, vội rã rời…
Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội
Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa
Ngoài hiên đâu thấy hoa hồng nở
Vội ngày, vội tháng, vội năm qua
Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội
Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra
“Đáy nước tìm trăng” mà vẫn lội
Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà…
Vội quên, vội nhớ, vội đi về
Bên ni, bên nớ, mãi xa ghê
Có ai giác lộ bàn chân vội
“Hỏa trạch” bước ra dứt não nề.
(Vội – Thích Tánh Tuệ)
Là một nhà thơ tu sĩ, bài thơ “Vội” của Thích Tánh Tuệ thật tuyệt vời, đúng không các bạn? Nhờ bài thơ này, câu chuyện xuân giữa hai chúng tôi trở nên ấm áp bên chén trà Đạo.
Có rất nhiều “vội” trong cuộc sống này. Chúng ta hãy đặt câu hỏi: Cuộc sống có thể tồn tại nếu không vội vã không? Có người nói rằng, cuộc sống đang tiếp tục, nhịp sống đang tăng nhanh, nếu chúng ta dừng lại, chúng ta sẽ bị cuốn vào và bị nghiền nát bởi cuộc sống. Liệu điều đó có đúng không??
Mỗi người trong chúng ta sẽ tìm câu trả lời cho riêng mình trong cái “vội” đó.
Cuộc sống thực sự mong manh, chúng ta không biết điều bất thường sẽ xảy ra khi nào. Ngày mai sẽ ra sao? “Lòng thoáng thấy trăm năm qua rất vội. Mắt bình minh hé mở thấy hoàng hôn. Mùa xưa vui rượu thắm đắm say hồn. Mặc chiếc lá thênh thang về với cội. Là lúc lòng nhẹ như sương trên đỉnh núi.” (Nguyên Cẩn)
Dù chúng ta phải làm việc để kiếm sống nhưng đôi khi chúng ta cần dừng lại, chỉ vài phút, để biết yêu thương! (Hoặc dừng lại để cảm nhận yêu thương!). Sống và tồn tại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Sống không chỉ là ăn, ngủ và thở. Sống là có thể làm điều mình mong muốn, được yêu thương và được yêu thương, được quan tâm và có thể chia sẻ; quan tâm và chia sẻ với người khác.
Đã bao lâu rồi chúng ta đã không biết cách sống, hay chúng ta đã bị cuốn theo nhịp sống nhanh, thử thách hiện đại ngày nay, khiến tinh thần và thể chất chúng ta mệt mỏi vì công việc phức tạp, cuộc sống khắc nghiệt. Trong cuộc sống này, hãy nhìn những người sáng tạo như nhạc sĩ Trịnh để dừng lại:
Những hẹn hò từ nay khép lại
Thân nhẹ nhàng như mây chút nắng vàng
Giờ đây cũng vội, khép lại từng đêm vui
…
Có nụ hồng ngày xưa rớt lại
Bên cạnh đời tôi đây
Có chút tình thoảng như gió vội
Tôi chợt nhìn ra tôi (Như một lời chia tay – Trịnh Công Sơn)*
“Tôi chợt nhận ra tôi” phải dừng lại! Dù chúng ta không thể quyết định về độ dài cuộc sống, nhưng chúng ta có thể quyết định về sự giàu có và sâu sắc của cuộc sống. Hãy biết trân trọng mỗi ngày và mỗi giờ, học cảm kích mỗi ngày và mỗi lúc.
Vì vậy, không việc gì phải vội vã khi chúng ta có thể giải quyết mọi việc một cách không vội. Hãy để cơ thể, trí não và trái tim chúng ta không đập lỗ ngữ nhưng nhịp đập đau đớn và không đều vì một chữ “vội”:
Cho dù ngày mai là ngày tận thế
Đêm nay vẫn phải gieo trồng
Không có việc chi phải vội
Bây giờ mơ về một sáng mai hồng.