Bài thơ “Bên kia sông Đuống” là một tác phẩm văn chương đặc sắc của nhà thơ Hoàng Cầm. Được viết vào năm 1948, trong thời gian chiến tranh Việt Nam, bài thơ này thể hiện những cảm xúc mãnh liệt và tình yêu sâu sắc dành cho quê hương thân yêu của nhà thơ.
Truyền thông từ người này đến người kia, bài thơ mang đến cho chúng ta những hình ảnh đẹp và cảm xúc sâu lắng về quê hương. Qua câu thơ “Em ơi! Buồn làm chi Anh đưa em về sông Đuống Ngày xưa cát trắng phẳng lì”, nhà thơ gợi lên kí ức về tuổi thơ, về sự bình yên và trong sáng của quê hương.
Bài thơ cũng mô tả về dòng sông Đuống, sông quê hương, với nhiều biến đổi đáng chú ý. Từ một dòng sông trôi êm đềm, “lấp lánh” như cát trắng, dòng sông Đuống đã trở thành nơi diễn ra cuộc kháng chiến, với những cuộc giao tranh và những cuộc sống bị đảo lộn. Đó là sự chuyển đổi từ bình yên sang chiến tranh, từ đẹp đến tàn phá.
Nhưng bài thơ cũng thể hiện sự hy vọng và niềm vui khi cuộc sống trở lại bình yên. Bài thơ nói về những người dân trở về quê hương sau cuộc chiến, và niềm hạnh phúc của họ khi được sống trong sự bình yên và thống nhất.
Bài thơ “Bên kia sông Đuống” của Hoàng Cầm tạo nên một hình ảnh rất rõ nét và sâu sắc về quê hương, tình yêu quê hương và cuộc sống của những người sống trong quê hương. Đó là niềm tin và hy vọng mãnh liệt vào tương lai tươi sáng và thêm sức mạnh để vươn lên vượt qua mọi khó khăn.